Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Nhưng Vân Quán Ninh lại lắc đầu: “Nhưng ta thà bán Vương gia, chứ không bao giờ bán Viên Bảo.”
Mặc Diệp”…”
Nữ nhân này đúng là cáo già!
Có thù.

Tất nhiên phải báo.

Mặc Phi Phi cười ha hả: “Muội hiểu rồi! Cho dù hôm nay thất tẩu tẩu đưa một trăm vạn cho mẫu hậu.”
“Đến lúc đó vẫn có thể theo phụ hoàng đến đó đòi lại!”
Nàng ấy biết, một người thông minh sắc sảo như Vân Quán Ninh sao có thể dễ dàng chịu thua?
Đây là một trăm vạn lượng bạc!
Vân Quán Ninh không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.

Mặc Phi Phi chỉ nói đúng một nửa.

Đúng là nàng sẽ đòi tiền lại từ Mặc Tông Nhiên, nhưng việc Mặc Tông Nhiên lấy lại từ ai… mới thú vị hơn nhiều!
Ánh mắt cô lóe lên một tia ranh mãnh.

Vừa về Vương phủ, Vân Quán Ninh đã vét sạch Thanh Ánh viện.

Khi nàng đang lấy bạc, khuôn mặt tròn trịa của Viện Bảo đột nhiên xuất hiện ở cửa: “Mẫu thân đang làm gì vậy? Người cha đồ nhôm hả?”

Vân Quán Ninh liếc nó một cái, nàng vừa thở hổn hển vừa chuyển tiền: “Bớt tào lao, tới giúp đi này!”
“Dạ.”
Viên Bảo ngoan ngoãn gật đầu, vất vả giúp đỡ…
Bạc vương vãi khắp mặt đất, Viên Bảo ngồi xuống dưới đất: “Mẫu thân, người đang bóc lột sức lao động trẻ em trái phép đó nha!”
Vân Quán Ninh cũng rất mệt mỏi.

Một trăm vạn lượng bạc, chất đầy tận vài rương lớn.

Nàng mệt mỏi, thở không ra hơi.

Thực ra, nàng cũng có thể gọi Như Ngọc và Như Mặc đến giúp đỡ.

Nhưng bây giờ không thể cho bất cứ ai biết bí mật về không gian vạn năng của nàng.

Nếu không sẽ gây ra những phiền phức không cần thiết.

Nàng đành mang nó ra trước rồi sai người chuyển đi.

Trước đó, nàng cũng đã sắp xếp rất nhiều thuật che mắt”.

Bà Trường và những người khác đã đến tiệm cầm đồ và cầm rất nhiều đồ có giá trị theo như lời dặn của nàng.

Hầu như tất cả những thứ đó đều do Mặc Diệp tặng nàng.

Nàng không thèm những thứ mà cầu nam nhân kia tặng!
Triệu Hoàng hậu cũng sai người đi nghe ngóng, bà ta phát hiện Vân Quán Ninh thực sự đang đi gom góp tiền… Lúc này bà ta mới yên lòng, không còn nghi ngờ gì nữa, việc còn lại là chờ nàng đưa tiền vào cung.

Nếu không, nàng sẽ không gánh nổi hậu quả!
Vốn tưởng, Vân Quán Ninh sẽ không kiếm đủ một trăm vạn trong hôm nay.

Nhưng không ngờ, chỉ chưa đến hoàng hôn, đoàn xe ngựa của Minh Vương phủ đã vào
cung.

Khoảng đầu chừng mấy chiếc xe ngựa!
Mặc Diệp mang lạc vào cung trước, còn Vân Quán Ninh thì ở lại vương phủ dỗ dành Viên Bảo.

“Mẫu thân đi một lát rồi về! Mẫu thân hứa sẽ về chơi với con trong vòng nữa canh giờ, được không nào?”
Nhìn Viên Bảo đang ôm chân mình, Vân Quán Ninh bất lực: “Con mẹ nó! Lão nương tiến cung lần này thật sự là có chuyện lớn!”
“Mẫu thân đã rất lâu không chơi với con rồi.”

Viên Bảo trông rất uất ức.

Nó ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn nàng: “Ngày nào con cũng ở Cố gia, sao không để con mang họ Cố đi cho rồi!”
Vân Quán Ninh: “…Con muốn họ Cố chứ gì, được thôi.”
Nàng cũng muốn đổi tên mình thành Cổ Quản Ninh!
Ai thèm mang họ Vân đầu chứ?
“Quả nhiên là mẫu thân không thương con, không cần con!”
Viên Bảo khóc òa lên.

Trẻ trên ba tuổi đã có nhiều loại cảm xúc và có thể thể hiện cảm xúc của mình một cách chính xác.

Đặc biệt, là Viên Bảo, sự thông minh của nó vượt xa những bạn nhỏ cùng trang
lứa.

Nghe nó nói vậy, trái tim Vân Quán Ninh như thắt lại: “Viên Bảo, hãy nói thật cho mẫu thân biết, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nàng bế nhi tử lên: “Có người khua môi múa mép trước mặt con đúng không?”
Nếu có ai dám nói năng xằng bậy trước mặt Viên Bảo… Nàng nhất định sẽ khiến kẻ đó phải hối hận khi đến thế giới này!
Viên Bảo là cả cuộc sống của nàng!
“Không có ai khua môi múa mép hết.”
Lúc đầu Viên Bảo không thừa nhận.

Nó nức nở: “Con cảm thấy khó chịu, cảm thấy mình đáng thương.

Lúc ở trong Thanh Ánh viện, ngày nào mẫu thân cũng chơi với con, con cũng có thể ở đây suốt đời…”
“Khi rời khỏi Thanh Ảnh viện, tuy được tự do, nhưng con lại thấy không vui chút nào!”
Viên Bảo nghẹn ngào, nước mắt chảy dài.


Càng nói, nó càng khóc: “Mẫu thân ngày càng ít chơi với con, có phải không cần con nữa rồi không?”
Thấy dáng vẻ khóc bù lu bù loa của nhi tử mình, trái tim Vân Quán Ninh quặng đau như bị ai bóp nát!
Sao nàng có thể quên rằng Viên Bảo vẫn chỉ là một đứa trẻ
Tuy thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng nó vẫn chỉ là một tiểu bảo bối ba tuổi.

Đây là độ tuổi cần được bầu bạn và chăm sóc nhiều hơn!
Thời gian gần đây, quả thực nàng rất ít chơi với nó.

Vân Quán Ninh cũng rơi lệ, thở không ra hơi, nàng đau khổ ôm chặt lấy nó: “Sao vậy? Con là bảo bối của mẫu thân, là mạng sống của mẫu thân!”
“Mẫu thân có thể không cần bất cứ ai, duy chỉ không thể không cần con!”
Viên Bảo ôm chặt cổ nàng, cười nói: “Mẫu thân, con yêu mẫu thân!”
“Mẫu thân cũng yêu con”
Hai mẫu tử ôm trầm lấy nhau.

Một lúc lâu sau, Vân Quán Ninh mới buông nó ra, nghiêm túc hỏi: “Con trai, con vẫn chưa nói cho mẫu thân biết, rốt cuộc có phải ai đã nói gì trước mặt con không?”
Ánh mắt Viên Bảo loé lên, nó cúi đầu.

“Vân Tiểu Viên không được nói dối mẫu thân! Không được giấu diếm mẫu thân bất cứ chuyện gì!”
Hai bàn tay nhỏ bé của Viên Bảo đan chặt vào nhau, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên nói nhỏ một cái tên.

Sắc mặt Vân Quán Ninh thay đổi: “Là nàng ta?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận