Nàng sốt ruột ngoảnh đầu lại, thái độ rất không hợp tác!
Cái này so với bốn năm trước nàng luôn tìm cách lấy lòng hắn, bốn năm sau lại nhẫn nhục chịu đựng hắn, thái độ gần đây của Vân Quán Ninh, dường như càng ngày càng chán ghét hắn hơn thì phải!
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại một chút.
Tựa hồ như lần trước cãi nhau với nàng, Vân Quán Ninh bèn ôm Viên Bảo bỏ về Cố gia, hắn năm lần bảy lượt phải đích thân tới Cố gia đón bọn họ về, thái độ giữa hai người cũng đã dần thay đổi.
Giờ đây hắn lại luôn tỏ ý thuận theo nàng.
Nàng lại hở một tí lại nhăn mặt cau mày với hắn, lại nói những lời vô cùng khó nghe!
Có phải dạo gần đây hắn quá dễ dãi với nàng rồi không?
Mấy lần hắn tới Cố gia đón nàng, đều làm nàng cảm thấy lo lắng à?
“Áo choàng của nàng ngược rồi.”
Mặc Diệp vươn tay ra, chỉ vào áo nàng.
Cái này cũng thật là gớm quá rồi, hắn giống như là đang chọc ghẹo tới ông trời vậy, Vân Quán Ninh như con mèo bị kéo đuôi, nàng lập tức lườm hắn: “Chàng cố ý phải không?”
“Lúc vừa ra khỏi cửa chàng không nói, giờ đi đến đây rồi chàng mới nói ta biết.”
“Chàng là đang cố ý muốn để ta mất mặt đúng không?”
“Mặc Diệp rốt cuộc tim chàng làm bằng gì vậy? Chàng có còn là người không hả?”
Mặc Diệp: “… Sao bổn vương lại không phải là người chứ?”
Vừa nãy nàng hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, làm sao hắn nhìn rõ được.
Lúc này đây hai người một trước một sau, hắn mới có cơ hội nhìn rõ, có lòng tốt muốn nhắc nhở nàng mặc sai y phục nhưng sao tự nhiên lại bị ăn mắng vậy?
“Nàng có thể ăn nói có lý chút được không?”
Mặc Diệp nhíu mày.
“Vậy chàng có nói lý với ta không? Bốn năm nay chàng cho ta cơ hội nói đạo lý không? Giờ ai rảnh mà đi nói đạo lý với chàng?”
Cái tính dữ như cọp mẹ của Vân Quán Ninh lại bộc phát rồi!
Mặc Diệp chột dạ đuối lý.
Được, tóm lại chuyện này không bỏ qua được rồi.
Bọn họ cứ đứng ở đây cãi cọ với nhau vì chuyện này cho tới chết luôn đi!
Vân Quán Ninh nổi giận đùng đùng bỏ về phòng thay y phục.
Nàng vừa đi vừa ngoái đầu lại, vẫn thấy Mặc Diệp đứng ở hành lang nhìn nàng, còn bày ra bộ dạng vô tội…
Hừ! Hắn tỏ ra mình vô tội cho ai xem vậy?
Đồ thẳng nam cứng ngắc này, còn không biết nói xin lỗi nàng? Cử dỗ ngọt nàng, cứ giải quyết êm đẹp chuyện bốn năm trước không phải tốt sao?
Có ai muốn nổi khùng nổi đóa lên với hắn thế này đâu?
Vừa đi vừa nhìn, lúc quay đầu lại suýt nữa thì đâm sầm vào cây cột nhà.
Mặc Diệp ban nãy còn đứng ở hành lang, vậy mà ngay lập tức hắn phi như bay đến, túm lấy nàng kéo lại…
Hắn căn bản chẳng cần dùng lực cũng đã kéo được nàng ngã nhào vào trong lồng ngực, chóp mũi nàng chạm vào ngực hắn, mái tóc khẽ tung bay loạn xạ, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ lẫn trong gió đêm.
Lồng ngực của người này thật mềm mại, hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng đặt lên đó…
Mặc Diệp không nhịn được lại có chút đứng núi này trông núi nọ rồi!
Nhưng rất nhanh hắn đã bị đánh quay trở về hiện tại!
Khuôn mặt Vân Quán Ninh ban nãy chỉ còn cách cây cột nhà đúng một cm nữa mà thôi!
Nàng đi rất vội!
Nếu như đâm trúng thì chắc chắn mũi nàng sẽ bị dập gãy mất!
Cũng may Mặc Diệp kịp thời ra tay túm nàng lại!
Vân Quán Ninh bèn thở phào một hơi!
Mũi nàng chỉ ngửi thấy mùi hương trên người Mặc Diệp, vừa cảm thấy xa lạ lại vừa thân quen.
Nàng bừng tỉnh trở lại, đẩy hắn ra: “Chàng làm gì đấy? Nhân cơ hội sờ mó ta?”
“Thân thể chàng làm từ tảng đá à? Mũi ta sắp bị chàng ép cho bẹp dí rồi!”.