Tống Tử Ngư lại nói phải về lại núi Vân Vụ để chuẩn bị gì đó trước giờ Ngọ ngày mai.
Một đêm này, Vân Quán Ninh dù thế nào cũng không thể ngủ ngon được.
Nàng mơ màng tỉnh lại, mới qua giờ Ngọ.
Viên Bảo vẫn đang ngủ say, nàng dặn Như Yên vào trông nom đứa nhỏ rồi mặc y phục chỉnh tề đi đến tiền viện.
Nước thuốc đã được đun kỹ, Mặc Diệp lại lập tức hạ lệnh đem chỗ nước này tưới lên ruộng đất của bách tính.
Nói đến cũng thấy lạ.
Trận mưa lớn kia chỉ là nạn thiên tai của bách tính trong kinh thành, ra ngoài thành, hoa màu ruộng vườn của dân chúng vẫn phát triển tốt, ngay cả một con châu chấu cũng chẳng thấy nữa là..
Vả lại nước mưa đọng lại trên ruộng đất bên trong thành đã hai tháng nay
rồi.
Có những người tìm cách tát nước đi chỗ khác, nhưng hôm sau vẫn ngập trong nước.
Chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra khiến dân chúng lo phiền phải chạy đôn chạy đáo đi bẩm báo.
Những hoa màu bị ngập úng đến thối rữa kia, chẳng ai muốn lại gần tiếp xúc, chỉ có thể ngày ngày bẩm báo lên triều đình.
Tối qua Tống Tử Ngư đã đặc biệt căn dặn rằng đợi nước thuốc nguội, trước giờ Ngọ phải đem toàn bộ rải đều lên ruộng đất của dân chúng.
Thấy đám người Mặc Diệp bận rộn đi ra đi vào, Vân Quán Ninh bèn cau chặt mày lại.
“Giờ này đi tưới nước thuốc, nếu mà mưa chẳng phải sẽ làm trôi hết thuốc
sao?”
Lại nói, chỗ hoa màu này đã sớm bị thối rữa, chẳng lẽ tưới nước thuốc này xuống lại có thể sống lại hay sao?
Mặc Diệp bận đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, thấy nàng dậy sớm như vậy, hắn bèn nói: “Đêm qua nàng ngủ muộn, về ngủ thêm chút nữa đi! Dù sao chỗ này cũng không có việc gì mà nàng có thể giúp!”
Giúp?
Vân Quán Ninh nhếch miệng cười khẩy: “Ta tới xem chứ đời nào thèm đụng tay.”
Mặc Diệp liếc nàng một cái: “Viên Bảo vẫn chưa ngủ dậy sao?”
“Vẫn chưa.”
Vân Quán Ninh ngáp một cái: “Như Yên đang trông nó.”
Mặc Diệp không đáp, đích thân xách một cái thùng nước thuốc rồi đi ra ngoài.
Như Ngọc lau mồ hôi trên trán, nàng ấy chạy tới chỗ Vân Quán Ninh, ngồi xuống bậc thang rồi mới nói: “Vương phi, có một chuyện tày trời, người muốn nghe không?”.
Vân Quán Ninh liếc nhìn nàng ấy: “Bao nhiêu bạc?”
Nghe theo lời “xúi giục” lúc trước của Vân Quán Ninh, Như Ngọc bèn đi nghe ngóng đủ loại chuyện bát quái trong kinh thành, sau đó trở về nhận bạc, đây cũng là cách để kiếm kế sinh nhai.
Đang nổi lên việc tìm nàng đầu cơ trục lợi”.
Mỗi một lần xảy ra bát quái, sẽ còn tuỳ vào mức độ nặng nhẹ mà nhận bạc.
Như Ngọc tính toán: “Khoảng hai trăm lượng bạc đi.”
Ừm, vẫn là từ trước tới này nàng mua được từ tay Như Ngọc bát quái chất lượng nhất đi!
Vân Quán Ninh vòng hai tay trước ngực: “Vậy trước tiên người tiết lộ vài câu đi.
Ta muốn nghe xem bát quái này có thật là đáng để bỏ ra nhiều bạc thế không! Chứ không ta lại là người bị thiệt!”
Như Ngọc cũng không úp mở bền tiến lại gần, tiếp theo nói sát vào tai nàng mấy câu.
“Thế nào? Vương phi, hai trăm lượng bạc này người không thấy phí đấy chứ?”
Ánh mắt Vân Quán Ninh khẽ dao động.
Nàng lại di chuyển ánh mắt, nhìn sang khuôn mặt của Như Ngọc…
Như Ngọc lập tức có linh tính chẳng lành: “Vương phi, người lại nghĩ cái gì nữa vậy?”
“Ta trả ngươi ba trăm lượng bạc, người đi làm giúp ta một chuyện.”
Vân Quán Ninh nhếch môi: “Hai trăm lượng coi như phí bát quái, còn một trăm lượng là phí chạy đôn chạy đáo vất vả.
Nếu làm tốt chuyện này, ta lại trả ngươi thêm một trăm lượng nữa.”
Nghe nàng nói thế, Như Ngọc liền kích động đến mức chà xát hai bàn tay lại.
“Vương phi có chuyện gì cần sai bảo? Xin người cứ nói, thuộc hạ nguyện vì người mà đầu rơi máu chảy!”.