Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Mặc Tông Nhiên vẫn chưa chỉ đích danh vị đại thần nào đi thăm dò hoa màu, Mặc Hồi Diện cách ông gần nhất đành nhận mệnh mà đi.

Đến ruộng nương, Mặc Hồi Diên cũng bị chấn động.

Chỉ thấy hoa màu vốn dĩ bị ngập úng lúc này đã chết rồi sống lại.

Hơn nữa xanh um tươi tốt!
Nhìn thấy tình trạng không có một chút khô cạn thối rữa, trái lại là tình trạng mùa màng nên có.

Mặt trời lặn, trên cây mạ non vẫn còn hạt sương lay động lấp lánh.

Lúc bị ngập úng, những cây mạ non chỉ vừa mới nhú lên, toàn bộ đều ngập úng ở trong ruộng nương.

Nhưng bây giờ có cây mạ non đã muốn trổ bông!
Chậm nhất qua thêm một tháng là có thể thu hoạch!
Giống như mấy tháng nay, chúng nó vẫn luôn phát triển bình thường, chưa từng bị ủng hư
mất!
“Này…”
Cũng quá kỳ lạ đi?
Mặc Hồi Diên không dám tin nhìn hạt lúa trong đồng ruộng, một số vị đại thần từ phía sau đi theo tới cũng trố mắt đứng nhìn.


Kiểm tra xong hạt lúa, Mặc Hồi Diên lại kiểm tra cây ngô đang chờ thu hoạch, phát hiện cũng bình thường như hạt lúa.

Tình trạng phát triển khả quan, có thể để cho dân chúng thu hoạch bội thu!
Mặc Hồi Diên cũng không biết nên nói gì mới có thể nói lên kinh ngạc trong lòng.

Hắn ta lập tức hồi cung, phục mệnh với Mặc Tông Nhiên.

Nghe xong lời hắn ta nói, Mặc Tông Nhiên cũng cười hớn hở sửng sốt!
Được một hồi lâu mới ngơ ngác nói: “Quả nhiên kỳ tích sẽ xuất hiện!”
Sau khi vẫy tay cho quần thần lui xuống, vẻ mặt Mặc Tông Nhiên phức tạp nhìn về phía Mặc Diệp: “Tống Tử Ngư kia quả nhiên là Quán Ninh tìm thấy?”
“Phải, phụ hoàng”
Mặc Diệp nghiêm chỉnh gật đầu.

Công lao thuộc về Vân Quán Ninh, hắn sẽ không tranh giành.

“Nha đầu này, lợi hại.”
Mặc Tông Nhiên tự mình nói thì thầm.

Ông biết Vân Quán Ninh có chút bản lĩnh.

Nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, nàng thật sự có thể tìm được đồ đệ chân chính của Huyền Sơn tiên sinh: Tống Tử Ngư!

Nếu Vân Quán Ninh chỉ biết gây chuyện thị phi, còn không biết lớn nhỏ, mạo phạm trên dưới.

Ông đã sớm không thể dùng thứ nàng.

Nàng hết lần này đến lần khác ngoại trừ rối tung rối mù, vẫn là lập không ít công lao.

Cho nên Mặc Tông Nhiên vẫn luôn dung túng nàng.

“Hôm nay nha đầu kia cũng lại lập công lớn!”
Mặc Tông Nhiên thâm trầm liếc mắt nhìn qua Mặc Diệp:” Con trở về, lập tức đưa nàng đến gặp trẫm!”
Không đến nửa canh giờ, Mặc Diệp đã đem theo Vân Quán Ninh tiến cung.

Vừa tiến vào ngự thư phòng, Mặc Tông Nhiên đứng dậy tiếp đón: “Quán Ninh, hôm nay con lập được công lớn! Nói xem, muốn trẫm khen thưởng con thế nào?”
“Phụ hoàng, nói thưởng hay không thường làm gì chứ, khách khí quá rồi!”
Vân Quán Ninh hành lễ thỉnh an với ông, xua tay cười: “Hơn nữa, công lao này là do Tổng Tử Ngư lập được, cũng không phải con.”
“Nói như thế, con không muốn được khen thưởng phải không?”
“Như vậy sao được? Khen thưởng vẫn là phải muốn.”
Vân Quán Ninh cười hì hì:”Vậy một trăm vạn lượng bạc, phụ hoàng người xem…”
Mặc Tông Nhiên lập tức vẻ mặt ghét bỏ.

Mới vừa rồi vẫn còn bộ dạng tươi cười đầy mặt nha, sắc mặt thay đổi cực nhanh ngay cả Vân Quán Ninh cũng lấy làm lạ líu lưỡi: “Phụ hoàng, người không đi biểu diễn biến kiểm Xuyên kịch thật sự lấy làm tiếc cho nhân tài như người thế này!”
“Biến kiếm Xuyên kịch?”
Mặc Tông Nhiên tò mò.

“Hôm nào khác nhi tức biểu diễn một buổi thật hay cho người xem!”
“Được.”
Mặc Tông Nhiên hoàn toàn đáp ứng: “Chuyện một trăm vạn lượng bạc kia, trẫm ưng chuẩn! Nhưng mà về phần con muốn làm sao từ trong tay lão Tam lấy ra được trẫm sẽ không quản.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận