Vân Quán Ninh như một cái máy nhắc lại, tiếp tục nhắc nhở hắn.
Lần này, cho dù Mặc Diệp muốn qua loa chuyện này, hắn cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, bất lực gật đầu, “Ninh nhi, bổn vương không phải người điếc.”
“Ngươi không điếc, cũng không câm, tại sao lại không đáp lại lời của ta?”
Vân Quán Ninh nhướng mày và nhìn hắn.
Như Ngọc đứng bên cạnh cười thầm, bây giờ hắn ta thích nhìn chủ nhân của mình bị ăn hiếp.
Người có thể trị được chủ nhân của chúng ta, chắc chỉ có thể là Vương phi?
“Cười gì đó?”
Ánh mắt Mộ Diệp lạnh lùng liếc qua, “Thích cười như vậy thì cười cả ngày đi! Không cười nát mặt thì không được dừng lại!”
Như Ngọc tỏ ra rất uất ức.
“Chủ nhân, nếu cười nát cả mặt thì hơi khó.”
Tại sao chủ nhân cãi nhau với vương phi, người bị thương luôn là hắn ta?
Hắn ta uất ức nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
“Cút đi.”
Khi Vân Quán Ninh nói, Như Ngọc như thể nhận được lệnh ân xá, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi vội vã rời đi.
Mặc Diệp ngồi xuống đối diện với nàng, “Ninh nhi, đây quả thực là công lao của ngươi! Ngươi đã tìm thấy Huyền Sơn tiên sinh và Tống Tử Ngư, và người đã thuyết phục chúng xuống núi.”
“Hơn nữa nàng chỉ trích chúng, đứng về phía bổn vương”
“Vậy thì sao?”
Vân Quán Ninh nhướng mày nhìn hắn, “Ngươi dự định báo đáp ta thế nào?”
Khi Mặc Diệp đang định nói, một tiếng “mẫu thân” nhẹ nhàng lọt vào tai hắn.
Vừa rồi Vân Quán Ninh còn đang hất cằm lên, dùng lỗ mũi đối đầu nhìn Mặc Diệp, đã lập tức nở nụ cười, “Ơi! Con trai, mau tới chỗ của mẫu thân!”
Một viên thịt tròn mập mạp, giống như đầu đạn, nhanh chóng lao vào lòng của Vân Quán Ninh.
Nhìn thấy sự thân thiết của mẫu tử họ, trong lòng Mặc Diệp rất ganh tỵ.
Hắn nhìn họ một cách chua chát, “Viên Bảo, có phải con quên cái gì đó rồi không?”
“Cái gì?”
Viên Bảo thò đầu ra khỏi vòng tay của Vân Quán Ninh.
Mặc Diệp kiềm chế sự ganh tị, “Có phải con quên mất, ở đây còn có một người nữa?”
“Còn một người nữa? Ai vậy?”
Hai mắt của Viện Bảo to đen láy, nhìn hắn, ánh mắt không ngừng đảo qua, “Lẽ nào có mai hả? Con không thấy gì cả!”
Mặc Diệp: “…”
Tiểu tử thổi này, chắc chắn là cố ý!
Hắn chỉ tay về phía chính mình, “Có phải con đã quên, có ai đó mà con quên gọi?”
“Ai?”
Viên Bảo vẫn tiếp tục chớp mắt, vừa vô tội vừa dễ thương.
Mặc Diệp: “…”
“Còn có bổn vương đây!”
“Ô, chào phụ thân giả.”
Lúc này Viên Bảo nở một nụ cười giả và chắc chắn.
Mặc Diệp: “…”
Bây giờ hắn đã bị mẫu thân họ chọc đến tức chết!
“Phụ thân giả, không phải lúc này người nên bận rộn ở Thần Cơ Doanh sao? Sao người lại ở đây? Mẫu thân đã từng nói, nam nhân nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, sẽ không hoang phí cuộc sống!”
Viên Bảo nghiệm mặt, giống như người lớn nhỏ, “Nếu như người không chăm chỉ làm việc.”
“Không có tiền để nuôi con và mẫu thân! Nếu không thể cho con và mẫu thân một cuộc sống tốt, chúng tôi không muốn người nữa!”
Mặc Diệp: “…”.