Nàng ta đau đớn hét lên một tiếng, chỉ thấy Tô Bình Thiện củi cong người, vẻ mặt phức tạp chạy vào: “Hoàng thượng, hoàng thượng ngài có chuyện gì sao?”
“Mắt chó của người bị mù rồi hả! Ngươi hầu hạ kiểu gì! Mà người nào cũng đưa đến tẩm điện của trẫm vậy.”
Mặc Tông Nhiên cúi đầu, quở trách: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi là kỹ nữ thanh lâu, hay là khoa hôi đầu bảng của kỹ viện?”
Lời nói không chút lưu tình này, giống như một cái tát giảng thẳng vào mặt Tôn Đáp Ứng.
Đánh cho nàng ta mặt đỏ tại hồng, xấu hổ không thôi!
Tô Binh Thiện do dự nhìn nàng ta: “Hoàng thượng, nô tài ngăn không được!”
“Ngăn không được? Vậy trẫm cần người làm gì? Lăn xuống đi, tự mình lãnh hai mươi trượng!”
Mặc Tông Nhiên nổi giận, Tô Binh Thiện chỉ có thể oan ức lui ra ngoài.
Tôn Đản Ứng quỳ rạn dưới đất mùi
quỳ rạp dưới đất, mùi hương kỳ quái trên người nàng ta, như huân hương, nhanh chóng tỏa ra.
Khắp cung điện, dường như đều tràn ngập mùi hương kỳ lạ này.
Như mùi của hoa, lại như mùi của đàn hương.
Mặc Tông Nhiên hít mạnh một cái, nhanh chóng nhận ra có chỗ không thích hợp.
Nhưng ông chưa kịp lên tiếng, hai mắt lập tức bao phủ một tầng dục vọng…
Thấy thế, lúc này Tôn Đáp Ứng mới đứng dậy, dáng người tha thướt đi về phía ông: “Hoàng thượng… thần thiếp chỉ một lòng yêu hoàng thượng, hoàng thượng có thể liếc mắt nhìn thần thiếp một lần được không.”
Nàng ta đưa tay, xoa nhẹ hai má Mặc Tông Nhiên.
Tô Binh Thiện oan ức ra khỏi ra khỏi điện Cần Chính.
Lại vừa lúc gặp được hai vợ chồng Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đang trò chuyện đi đến.
Ông ta ta thấp giọng thỉnh an.
“Yêu, Tô công cộng.
Mới sáng sớm ai chọc người nổi giận thể? Nhìn vẻ mặt oan ức của ngươi kìa.”
Vân Quán Ninh vui vẻ.
“Vương phi, ngài đừng giễu cợt nô tài nữa.”
Tô Binh Thiện cúi đầu, ủ rũ rời đi.
Nhìn hướng ông ta đi, rõ ràng là Thận Hình Ty… Vân Quán Ninh không khỏi nhíu mày: “Ở trong cung, người có thể khiến Tổ công công chịu oan ức, chỉ có mình hoàng thượng?”
“Nhưng mà mới sáng sớm, Tổ công công chọc giận phụ hoàng cái gì, lại phải đi Thận Hình Ty lĩnh phạt?”
Mặc Diệp có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua cửa điện đóng chặt: “Không biết.”
“Đến hỏi phụ hoàng đi, tiểu lão đầu Tổ công công này, ngày thường đối xử với ta không tồi.”
Vân Quán Ninh thu hồi ánh mắt, lại hộ lên một tiếng: Tô công cộng, dừng bước!”
“Ở chỗ này chờ”
Nàng nâng cằm nhìn ông ta.
Tô Binh Thiện hiểu ý, đây là Vân Quán Ninh muốn ra mặt giúp ông ta, vội vàng chạy lại: “Vương phi, không được! Ngài và vương gia vẫn nên đợi lát nữa rồi hẳn đến!”
“Vì sao?”
Vân Quán Ninh khó hiểu: “Không phải ngày thường, chúng ta đều đến vào giờ này à?”
Mặc Diệp theo Mặc Tông Nhiên thượng triều, Vân Quán Ninh đợi ở Ngự Thư Phòng, chờ Mặc Tông Nhiên thượng triều xong, bắt mạch cho ông.
Lúc này, cũng có tốp ba tốp năm đại thần đi đến đây.
Tô Binh Thiện nhìn tốp ba tốp năm đại thần, thấp giọng nói: “Hoàng thượng muốn lát mới thượng triều.”
“Tôn Đáp Ứng đang ở trong”
Nói xong, Tô Bỉnh Thiện bĩu môi nhìn về phía nội điện.
Hiện tại, Vân Quán Ninh rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Ồ! Thì ra là thế!”.
Nàng cười nhạo: “Ta đúng là xem thường Tôn Tam Phù, cũng xem thường phụ hoàng! Lúc này rồi, còn thể quấn lấy phụ hoàng làm ‘Vận động buổi sáng?”
Xem thường mặt dày vô liêm sỉ của Tô Đáp Ứng, cùng với “Mị lực” của nàng ta.
Cũng xem thường Mặc Tông Nhiên, từng tuổi này còn có tinh thần thể lực như vậy…
Bị những lời lẽ lớn mật này của nàng làm cho kinh ngạc, Tô Binh Thiện và Mặc Diệp liếc mắt nhìn nhau.
Nhưng bọn họ đều biết, xưa nay Vân Quán Ninh nói chuyện chẳng sợ bất kỳ ai.
Hoàng thượng còn không có biện pháp với nàng, huống chi là bọn họ?
Tô Binh Thiện sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Cho nên, vương phi ngài vẫn nên đến Ngự Thư Phòng đợi đi!”
“Hiểu rồi.”
Vân Quán Ninh gật đầu liếc nhìn Mặc Diệp: “Hiện tại đã biết cái gì gọi là càng già càng dẻo càng dai chưa? Nhìn chàng đi, còn trẻ như vậy, lại giống khỉ ốm gà còi.”
Mặc Diệp: “..”
“Vân Quán Ninh, nàng xem thường ai đấy?”
Hắn rốt cuộc là giống khi ốm hay là gà còi?
Dáng người của hắn hoàn mỹ như vậy, chỗ nào lại giống khỉ ốm gà còi?
“Bổn vương có phải khỉ ốm gà còi hay không, nàng còn không biết?”.