Tôn Đáp Ứng vào cung hống hách chưa tới hai tháng đã “ngã xuống” như thế, thậm chí trước lúc bị đày vào lãnh cung cũng không thể trở thành nữ nhân của Mặc Tông Nhiên.
Tôn Đáp Ứng từ Khôn Ninh Cung bị đày vào lãnh cung.
Hành động này của Mặc Tông Nhiên cũng giống như là giết gà dọa khỉ.
Khiến Triệu hoàng hậu phải tạm thời ngưng những ý đồ trong lòng, không dám tiếp tục nghĩ ra bất kỳ ý đồ gì khác nữa.
Thế nhưng sau khi việc này qua đi, Đức Phi đã được sủng ái trở lại.
Người trong cung ai cũng biết, ngày đó Hoàng thượng bị Tôn Đáp Ứng ám toán, là Đức Phi nương nương đang bị bệnh mà tới “giải cứu” cho Hoàng thượng…
Đám người của Thục phi căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi.
Tự hỏi vì sao cơ hội được “giải cứu” cho Hoàng thượng lại không phải là các nàng ta chứ?
Muốn trách thì chỉ có thể trách bọn họ không có một nhị tức tốt như Vân Quán Ninh ở bên cạnh.
Ở Vĩnh Thọ Cung.
Vân Quán Ninh ngồi ngay ngắn, Đức Phi nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Một lúc lâu sau mới hỏi: “Bổn cung nghe Diệp nhi nói, tình cảm phu thê giữa hai đứa đã ổn rồi?”
Tình cảm phu thê giữa bọn họ ổn khi nào?
Hai người bọn họ, có tình cảm sao?
Vân Quán Ninh dè bỉu trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác thường: “Vương gia nói ổn, thì coi như ổn đi.”
Thái độ này, đổi lại là trước đây nhất định sẽ khiến Đức Phi tức giận.
Nhưng mà hôm nay, bà ta lại khẽ mỉm cười, vẻ mặt nhìn nàng cũng trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Hai đứa ngoài miệng cãi nhau, trong lòng không có gì thì là tốt rồi.”
“Tế Vũ, mang đồ mà bổn cung chuẩn bị tới đây, bổn cung muốn thưởng cho Ninh nhi!”
Ban thưởng?
Vân Quán Ninh nhíu mày, Đức Phi có thể thưởng vật gì tốt cho nàng?
Lại không phải là Bách Hoa Lộ nữa đó chứ?
Dù sao thứ mà Đức Phi thích ban thưởng cho nàng nhất, chính là Bách Hoa Lộ.
Vĩnh Thọ Cung có rất nhiều đồ tốt, nhưng mà bà ta lại quen thói keo kiệt… Cho nên, nghe Đức Phi nói sẽ ban thưởng cho mình, thứ đầu tiên mà Vân Quán Ninh nghĩ đến chính là Bách Hoa Lộ.
Nhưng hôm nay, Đức Phi lại đúng là hào phóng hiếm thấy, ban thưởng cho Vân Quán Ninh một bộ trang sức bằng vàng ròng!
Tể Vũ mở hộp gấm ra, ánh vàng rực rỡ bên trong suýt chút đã khiến Vân Quán Ninh mù mắt rồi.
Hôm nay, Đức Phi cũng thật sự là có hơi hào phóng rồi.
Vàng ròng đặc chế, quả nhiên phù hợp với khí chất của nàng.
Nhìn thấy mấy thứ đồ trang sức bằng vàng này, Vân Quán Ninh không khỏi kinh ngạc, lần nữa xác định: “Mẫu Phi, người thật sự là cho ta bộ trang sức này?”
“Ừ, có phải thích lắm không? Kích động lắm không?”
Nhìn thấy Vân Quán Ninh trố mắt kinh ngạc, Đức Phi lại nở nụ cười thỏa mãn.
Bà ta đặt chén trà xuống: “Bộ trang sức này là lễ vật đầu tiên mà phụ hoàng tặng cho bổn cung.”
Vân Quán Ninh: “…”
Bà ta nhìn ra nàng rất yêu thích ở điểm nào?
Lại còn rất kích động nữa chứ?
“Hóa ra là lễ vật đầu tiên phụ hoàng tặng cho người à, lễ vật này cũng thật sự đặc biệt.
Cho nên năm đó, mẫu phi là vì lễ vật này mới khuất phục sao?”
Vân Quán Ninh cười ha ha: “Quả thực đây là chính là thủ pháp mà phụ hoàng tung ra sao.”.