Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Cái tát này, Mặc Hồi Phong không hề nương tay.

Tần Tự Tuyết bị đánh đến choáng váng đầu óc, xây xẩm mặt mày.

Đau đến mức khiến nàng ta phải kêu một tiếng thảm thiết, giãy dụa muốn xuống giường nhưng bị Mặc Hồi Phong siết chặt cổ.

Trong nháy mắt, dường như Tân Tự Tuyết thấy được Diêm Vương gia đang ngoắc tay vẫy gọi nàng ta.

Tần Tự Tuyết định thần lại mới thấy mắt Mặc Hồi Phong đỏ ngầu.

Trong mắt hắn ta lóe lên sát ý mãnh liệt, hắn ta thật sự muốn giết chết nàng ta!
Nỗi sợ hãi nhanh chóng lan ra toàn thân Tân Tự Tuyết.

Tân Tự Tuyết điên cuồng giãy dụa, chụp lấy hai tay của Mặc Hồi Phong, hai chân cũng dùng sức vùng vẫy ở trên giường.

Hạ nhân đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, tất cả đều hoảng loạn nhưng không ai dám dám tiến lên.

Khi nhìn thấy mắt Tần Tự Tuyết bắt đầu trợn trắng, nàng ta giãy dụa càng lúc càng yếu, Tử Tô mới cuống quít quỳ xuống đất mà kêu lên: "Vương gia, Vương phi sẽ bị ngài bóp chết đó!"
"Ngài thương hai vị tiểu quận chúa, xin Vương gia hãy tha cho Vương phi!"
Tuy rằng nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nàng ta không thể làm ngơ, chỉ có thể thay Tân Tự Tuyết cầu xin.

Lúc này lý trí của Mặc Hồi Phong mới dần quay trở lại.

Hắn ta buông tay, sắc mặt âm u nhìn chằm chằm Tần Tự Tuyết đang thở hổn hển, lạnh giọng chất vấn: "Tiện nhân, hôm qua người đã làm gì?"
Lúc này cổ Tần Tự Tuyết hẳn một vết đỏ đậm, mặt cũng sưng đỏ lên.


Sau khi nghe thấy câu hỏi của Mặc Hồi Phong, nàng vừa sợ vừa ấm ức khóc đáp: "Vương gia, hôm qua thiếp không làm cái gì hết!"
Giọng nói của nàng ta đã có chút khàn khàn.

"Không phải người đã phải người mang điểm tâm đến cho Phủ Ưng Quốc công sao?"
Mặc Hồi Phong hung tợn nhìn chằm chằm nàng ta mà chất vấn.

Trong nháy mắt Tần Tự Tuyết trở nên thất thần.

Sau khi bình tĩnh lại thì nàng ta vội vàng nói: "Vương gia, từ trước tới nay quan hệ của thiếp và Nhị tiểu thư Vân gia rất thân thiết.

Hôm qua đầu bếp đã tạo ra một loại điểm tâm mới, thiếp ăn thì thấy rất ngon."
"Cho nên mới mang tặng cho Vân nhị tiểu thư một ít."
Chủ ý của nàng ta là muốn nói rõ điều này để lấy lòng Mặc Hồi Phong.

Thế nhưng không nghĩ đến Mặc Hồi Phong lại lửa giận ngập trời!
Hắn ta không động thủ với Tần Tự Tuyết nữa, mà ngược lại xoay người đạp một phát thật mạnh vào cái ghế ở trước mặt!
"Được lắm! Ngươi đã thừa nhận, xem ra chính người là người đã hạ độc Vân Đinh Lan!"
Hắn ta xoay người lại mặt đằng đằng sát khí.

Đầu bếp của Vương phủ làm món điểm tâm mới sao?
Như vậy Vân Đinh Lan hoàn toàn không nói dối, điểm tâm này không thể mua ở bên ngoài.

Vừa rồi ở Phủ Ưng Quốc công Mặc Hồi Phong cũng đã nhìn ra bên trong điểm tâm đúng là có vấn đề.

"Vương gia, chàng nói cái gì?"
Tần Tự Tuyết hét lên, không dám tin hỏi: "Thiếp hạ độc Vân Đinh Lan lúc nào?"

Mặc Hồi Phong vẫn chưa từng thừa nhận mối quan hệ giữa hắn ta và Vân Đinh Lan.

Hắn ta trừng mắt hung tợn nhìn Tần Tự Tuyết: "Ngươi cũng biết, bây
giờ lao cao gia Van Chan lung kia luon co y nham vao bon vương?"
"Nếu ngươi hạ độc Vân Đinh Lan, đắc tội với ông ta, bổn vương nhất định sẽ bị ông ta đâm một đạo sau lưng!"
Lão già Vân Chấn Tung kia sẽ dựa vào cái lý do này mà thay Vân.

Đinh Lan xả giận.

Tần Tự Tuyết không thể chối cãi.

Dưới cơn thịnh nộ của Mặc Hồi Phong, hắn ta trực tiếp cấm túc Tần Tự Tuyết, giao quyền quản lý quản gia.

Cố ý giao cho quản gia, thay hắn ta thu xếp chuẩn bị nạp thiếp, hoặc là...!cưới trắc phi.

Lòng Tần Tự Tuyết như tro tàn.

Làm sao nàng ta cũng không thể nghĩ được, việc cấm túc này có thể rơi trên đầu nàng ta!
Rõ ràng nàng ta không hề hạ độc Vân Đinh Lan, hay có thể nói trước mắt nàng ta chưa tính đến việc này...!
Nhưng Mặc Hồi Phong căn bản không thèm nghe nàng ta giải thích, trực tiếp cẩm túc nàng ta.

Chuyện ồn ào này cũng không nhỏ.

Ngay cả Vân Quán Ninh, cũng nghe nói đến.

Mặc Diệp vừa mới trở về từ buổi triều sớm thì đã thấy Vân Quán Ninh đang nói chuyện cùng với Nguy bá, hắn tiến lại gần hỏi: "Đang

nói cái gì vậy? Bổn vương nghe thấy cái gì mà Doanh Vương phi?"
"Lỗ tại của Vương gia thật thính, còn thỉnh hơn cả lỗ tại chó nữa đó."
Vân Quán Ninh châm biếm hắn: "Chỉ cần là chuyện liên quan đến Doanh Vương phi, thì dù là từ rất xa Vương gia cũng có thể nghe thấy được."
"Ngươi đang mắng bổn vương? Vân Quán Ninh, lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ!"
Mặc Diệp xụ mặt, thấy hắn sắp nổi giận, Vân Quán Ninh vội vàng cụp đuôi nói vài câu nhằm dập tắt lửa giận của hắn: "Ta đang khen chàng mà! Đúng rồi, Doanh Vương đã đem vàng đưa đến."
"Năm phần của chàng ta đã sai Như Ngọc đem đến Thỉnh Trúc Viện rồi."
Nàng so sánh hẳn với chó còn mà còn nói không mắng hắn?
Nhưng đã lấy được vàng, Mặc Diệp cũng không thèm so đo với nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của Vương gia nhà mình, Ngụy bá ngay tức khắc cảm thấy buồn cười, vội vã xoay người rời đi.

"Nghe nói Doanh Vương động tay động chân với Doanh Vương phi, thậm chí còn cấm túc nàng ta.

Vừa rồi Ngụy bá còn nói Doanh Vương có ý muốn nạp thêm thiếp hoặc cưới trắc phi vào cửa để lo việc bếp núc của Doanh Vương Phủ"
Vân Quán Ninh lắc đầu: "Đúng thật là phong thuỷ xoay chuyển mà!"
Hôm nay Tần Tự Tuyết có còn là nàng ta của hôm qua?
Vân Đinh Lan cũng thật tàn nhẫn, dám lấy tính mạng của bản thân ra đặt cược, chỉ để hại Tần Tự Tuyết.

Nàng quả thật đã không nhìn lầm nàng ta!
Thế nhưng nếu không sớm chuẩn bị tốt thuốc giải thì chắc chắn Vân Đinh Lan cũng không dám mạo hiểm như thế.

Đang suy nghĩ thì nghe thấy Mặc Diệp ôn hoà nói: "Quét tuyết ở cửa nhà mình trước đi đã, đừng có quản sương giá nhà người ta."
"Có sức bận tâm chuyện người khác không bằng nghĩ xem mấy ngày nữa là sinh nhật mẫu phi, ngươi định chuẩn bị tặng lễ vật gì để tặng cho mẫu phi!"
"Vương gia là đang nhắc nhở ta, phải lấy lòng mẫu phi sao?"
Vân Quán Ninh nhướng mày nói.

"Bổn vương không có lòng dạ thảnh thơi đến vậy."
Tuy nói là như vậy thế nhưng Mặc Diệp lại xoay mặt lẩn tránh, ánh mắt có phần chột dạ.

"Tân Tự Tuyết mới bị cấm túc! Nói không chừng rất nhanh sẽ quay về lại nhà chính thôi, chẳng lẽ ngươi không quan tâm?"
Vân Quán Ninh nhảy lên muốn đứng đối diện với hắn.


“Vân Quán Ninh, từ khi nào thì người trở nên chua ngoa, đanh đá như vậy?"
Mặc Diệp bị nàng làm phiền, nhíu mày nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

"Từ lâu ta đã đanh đá như thế, chẳng lẽ Vương gia còn không biết?"
Vân Quán Ninh không định buông tha cho hắn: "Ngươi bị ta nói đúng tâm tư nên thẹn quá hóa giận có phải không? Ngươi cũng không cần phải vì thế mà phiền lòng đâu? Đây chính thời điểm tốt để người giành lại trái tim của mỹ nhân đó!"
Giành lại trái tim của mỹ nhân?
Từ khi nào thì hắn muốn giành lại trái tim của Tần Tự Tuyết?
Sắc mặt của Mặc Diệp khẽ trầm xuống nói: "Gần đây bổn vương rất dung túng người phải không?"
Dung túng khiến nàng không còn quy củ gì nữa, dám ở trước mặt hắn tự tung tự tác không chút kiêng nể gì!
Nàng thấy hắn thật tức giận thì Vân Quán Ninh ngay lập tức chuyển đề tài: "Đúng rồi, không phải người nói hôm nay sẽ giao Du Nhị cho ta sao? Người đâu?"
Chính sự vẫn quan trọng hơn.

"Như Mặc sẽ đưa qua sau, về chờ đi."
Mặc Diệp đi về phía Thư phòng.

Mới một ngày không gặp, mà hắn đã có chút nhớ giọng điệu tức giận ngọt ngào của bánh trôi nhỏ...!
Mới đi được vài bước, hắn lại quay lại nói: "Vân Quán Ninh, ta không quan tâm người tìm Du Nhị để làm cái gì.

Bổn vương cảnh cáo ngươi, đừng có gây chuyện thị phi thêm một lần nữa! Bổn vương không muốn phải...!chùi đít cho người lần nào nữa đâu!"
Vân Quán Ninh xoa xoa mông, cười khẽ nói: "Đa tạ Vương gia đã thay ta chùi mông"
"Ngươi..."
Hai bên tai của Mặc Diệp đột nhiên đỏ bừng: "Ngươi càng ngày càng vô liêm sỉ!"
Vừa dứt lời hắn ngay lập tức quay đầu bước thẳng, dường như không muốn ở cùng với nàng thêm một giây nào, sợ nàng sẽ làm ra chuyện vô liêm sỉ hơn nữa.

“Đa tạ sự khích lệ của Vương gia."
Vân Quán Ninh không bị chọc tức trái lại càng tươi cười sáng lạn hơn, nhìn theo bóng lưng Mặc Diệp vội vàng rời đi, mang tâm trạng vui vẻ trở về Thanh Ảnh Viện.

Vừa mới đến trước cửa, ngay lập tức thấy Như Mặc mang Du Nhị đang bị trói ném dưới chân nàng.

Vân Quán Ninh xoa tay, sẵn sàng dùng vũ lực buộc Du Nhị phải khai ra chân tướng sự việc của năm đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận