Như Yên mơ hồ: “Không có..”.
“Vậy tại sao lại tức giận đến mức này? Tối hôm qua bổn vương không chọc giận nàng, người đến hỏi vương phi của ngươi, rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Nói đến đây, Mặc Diệp không khỏi nghĩ đến một chuyện.
Vài ngày trước, Vân Quán Ninh nằm mơ thấy mình cưới trắc phi.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng với hắn lớn tiếng cãi nhau, nàng còn mắng hắn là cầu nam nhân bạc tình, rồi còn mắng hắn máu chó đầy đầu.
Mặc Diệp rõ ràng bị oan mà!
Bây giờ, chẳng lẽ tối qua lại mơ thấy cái gì rồi?
Nhìn Vân Quán Ninh đang tức giận, hắn cũng bất lực, Như Yên rơi vào tình thế khó xử.
“Như Yên, người đi ra ngoài trước.”
Vân Quán Ninh đột nhiên nhẹ giọng nói.
Sau khi Như Yên rời đi, nàng nghiêm túc nói với Mặc Diệp: “Con người chỉ chết một lần, sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Ta chỉ đang lấy ví dụ, hỏi suy nghĩ của chàng mà thôi.”
“Lấy ví dụ? Nàng hỏi ý tứ của bổn vương?”
Mặc Diệp đỡ trán.
Nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn rồi chửi bới, đúng chứ?
“Được rồi, ta thừa nhận vừa rồi thái độ của mình cũng hơi quá.
Nhưng Mặc Diệp, để ta nói thật với chàng, người mà ta quan tâm nhất trên đời này chính là nhi tử của ta.”
Vân Quán Ninh hít một hơi thật sâu và nói từng chữ: “Nếu một ngày ta chết
rồi.”
“Ta hy vọng chàng có thể chăm sóc tốt cho Viên Bảo.”
Có lẽ Vân Quán Ninh sợ Mặc Diệp không đồng ý, nàng nghiêm túc nói: “Bởi vì Viên Bảo không chỉ là nhi tử của ta, mà còn là nhi tử của chàng.”
Vân Quán Ninh nói thêm: “Chàng sớm đã biết điều đó.”
Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nói Viên Bảo là nhi tử của Mặc Diệp.
Trong lòng Mặc Diệp rất kích động.
Sau khi kích động xong, hắn lại giơ tay sờ trán nàng: “Hôm nay làm sao mà toàn nói những lời hồ đồ thế?”
Hắn đang muốn nói đến việc Vân Quán Ninh nói nếu nàng chết đi…
“Có phải nàng cảm thấy không khỏe không? Bổn vương sẽ sai Như Mặc mời thái y đến xem cho nàng.”
Người nàng quan tâm nhất là Viên Bảo, còn hắn thì sao?
Hóa ra trong lòng nàng chẳng có người phu quân này sao?
Mặc Diệp có chút ghen ghét, nhíu mày.
Trong lòng muốn tức giận, nhưng tự dưng lại thấy đau lòng, nhẫn nại nhìn nàng.
“Người ta có chỗ nào không thoải mái ta sẽ tự chẩn đoán, không cần mời thái y.”
Vân Quán Ninh rầu rĩ xoay người, lại nằm xuống trên ghế quý phi: “Ta chỉ biểu lộ cảm xúc mà thôi.”
“Được rồi được rồi, bổn vương hứa với nàng, nếu như nàng chết rồi, bổn vương nhất định sẽ chăm sóc tốt Viên Bảo, tuyệt đối không lấy kế thất, sinh hài tử, không để cho người nào bắt nạt Viên Bảo.”
Nhìn thấy thần sắc của nàng không được tốt, Mặc Diệp nghĩ nàng vẫn còn lo lắng về chuyện đó.
Như Mặc nói đúng.
Nữ nhân ấy mà, toàn thích suy nghĩ những chuyện không đâu!
Suy nghĩ kỹ những câu hỏi này, chẳng phải tự khiến mình không được thoải mái sao?
Mặc Diệp lắc đầu bất lực.
Vân Quận Ninh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này… Cho dù Tống Tử Ngư nhiều lần an ủi nàng, nói hắn ta và Huyền Sơn tiên sinh nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết.
Nhưng hắn ta cũng nói đây là quy luật âm dương, không ai là ngoại lệ.
Làm sao nàng có thể là ngoại lệ chứ?
Vân Quán Ninh khẽ thở dài, cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Nhìn thấy nàng vẫn ủ rũ, Mặc Diệp không nhịn được hỏi: “Những thứ mà bổn vương tặng cho nàng, nàng có thích không?”
“Cũng tạm.”
Vân Quán Ninh yếu ớt đáp.
Nữ nhân này, xem ra hôm nay tâm trạng không tốt thật?
“Còn muốn mua gì nữa không? Bổn vương này sẽ đưa nàng đi dạo phố?”
Giống như Như Mặc đã nói, cách tốt nhất để chữa khỏi nỗi buồn của nữ nhân chính là vung tiền, điên cuồng đi mua đồ.
Nhưng Vân Quán Ninh hiển nhiên không có hứng thú, không thèm nhìn lên: “Ta chỉ muốn yên tĩnh ở một mình.”
Nàng cần thời gian để điều chỉnh tâm lý, chấp nhận sự thật này và chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Đối với nàng, tin tức này đến quá đột ngột.
“Bổn vương sẽ đi đón Viên Bảo hồi phủ.”
Mặc Diệp đứng dậy và đi ra ngoài.
Hắn đang nghĩ, người mà Vân Quán Ninh quan tâm nhất là Viên Bảo, liệu nàng có thấy vui mừng khi nhìn thấy nhi tử của mình không?
Ai mà biết được, hắn tràn đầy mong đợi đi ra khỏi cửa, nhưng lúc trở về lại lộ ra vẻ mặt tức giận.
Còn chưa bước vào Thanh Ảnh viện, tiếng của Mặc Diệp đầy tức giận truyền vào trong: “Vân Quán Ninh, người đi ra đây cho bổn vương!”.