Lần này, nếu như nàng nghi ngờ nàng ấy…
E là đối với Mặc Phi Phi, đây sẽ là một đòn đánh chí mạng!
“Tỷ tin muội.”
Vân Quán Ninh mỉm cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng ấy: “Tỷ biết, Tôn Đáp Ứng làm vậy chỉ là dương đông kích tây thôi, muốn kéo muội vào chuyện này.”
Nàng ta tưởng chỉ cần đùn đẩy mọi trách nhiệm cho Mặc Phi Phi, thì Mặc Tông Nhiên sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này sao?
Dù sao thì Mặc Phi Phi là con gái ruột thịt của Đức Phi, với lại đó giờ cũng không giỏi ăn nói.
Cho dù có thật sự kéo nàng ấy vào cuộc, e là Mặc Phi Phi cũng khó mà biện bạch được.
Nhưng Tôn Đáp Ứng và người đứng sau lưng nàng ta hình như đã quên mất vẫn còn có Vân Quán Ninh ở đây!
“Muội yên tâm, chỉ cần có tỷ ở đây thì không ai được phép làm gì muội cả.”
Nàng nhìn nàng ấy một cách nghiêm túc và trịnh trọng.
Mặc Phi Phi lập tức bật khóc, ôm chặt tay của Vân Quán Ninh, áp mặt lên đó: “Hu hu, tẩu tẩu, tỷ là tẩu tẩu mà muội thân và yêu nhất rồi.”
Nhìn nước mắt trên tay áo nàng, Vân Quán Ninh tỏ ra vẻ ghét bỏ: “Đi ra, đi ra.”
“Nước mắt nước mũi dính lên tay áo tỷ hết rồi, có thấy tởm không.”
Nói vậy thôi, nàng vẫn mỉm cười vịn vai của Mặc Phi Phi: “Mẫu phi của chúng ta thì thôi, không trông chờ vào nữa, bà ấy đến bản thân còn không bảo vệ được.”
“Còn thất ca ca của muội thì là người làm việc lớn, toàn tâm toàn ý tập trung vào Thần Cơ Doanh và triều chính.”
“Nếu như muội không bảo vệ muội, e là muội sẽ bị đám người này bắt nạt đến mức nào?”
Đây đều là những lời nói thật.
Mặc Phi Phi lau nước mắt.
Ban này vẫn còn rất cảm động thì bị câu “đi ra, đi ra” của Vân Quán Ninh phá hoại không khí.
Nàng ấy khóc không ra nữa rồi.
“Tuy miệng của thất tẩu tẩu hơi chanh chua, nhưng muội biết tỷ rất tốt với muội! Muội quyết định sau này sẽ xem tỷ như là chị gái ruột thịt, còn thất ca ca của muội mới là anh rể!”
Nàng ấy nhìn nàng với cặp mắt rưng rưng nước mắt.
Vân Quán Ninh trợn mắt: “Tỷ cảm ơn lời khen của muội à!”
“Đi thôi, đến Ngự Thư Phòng thôi! Tỷ muốn xem Tôn Đáp ứng chết kiểu gì.”
Rất nhanh, hai người đi vào Ngự Thư Phòng.
Tôn Đáp Ứng đã bị đánh một trận, bản sống bán chết nằm trên mặt đất, nhưng vẫn không chịu khai ra chủ mưu là ai.
Mặc Phi Phi vừa bước vào, lập tức quỳ xuống đất, ôm chân của Mặc Tông Nhiên, rồi khóc: “Hu hu hu, phụ hoàng, phụ hoàng nhất định phải làm chủ cho nhi thần!”
Sao cảnh tượng này quen thuộc quá nhỉ?
Mặc Tông Nhiên nghiêng đầu hồi tưởng lại.
Đây không phải là tuyệt chiêu của Vân Quán Ninh sao?
Vừa vào Ngự Thư Phòng là ôm chân khóc.
Hay lắm, bây giờ đến Mặc Phi Phi cũng học được chiêu này… xem ra những ngày sau này, ông đừng hòng được thanh tịnh nữa!
Mặc Tông Nhiên nhức đầu: “Trẫm biết chuyện đêm nay rồi.”
“Trẫm biết là con tuyệt đối sẽ không hại mẫu phi của con, cho nên việc con bị người khác hãm hại, trẫm sẽ đích thân điều tra rõ ràng, mau đứng dậy đi.”
“Con không?”
Mặc Phi Phi ôm chặt hơn nữa: “Phụ hoàng, cái não heo của Tôn Đáp Ứng sao mà nghĩ ra mưu kế như vậy chứ?”
“Đây rõ ràng là như hổ xa rừng, thay mận đổi đào!”
Nàng ấy nói liên tục: “Tôn Đáp Ứng và người đứng sau nàng ta muốn nhi thần chịu tội, làm con cừu thế tội! Nếu không mau chóng bắt được người chủ mưu đó, nhi thần không cam tâm!”.
Mặc Tông Nhiên: “… Đột nhiên trẫm đau đầu quá.”
Ông ấy ngước mắt nhìn Vân Quán Ninh: “Mấy lời này là con dạy đúng không?”
Đột nhiên bị gọi tên, Vân Quán Ninh nói với vẻ mặt vô tội: “Thưa phụ hoàng, không phải ạ.”
“Phi Phi mà nói ra được những lời như vậy sao?”
Mặc Tông Nhiên không tin.
Ban nãy ông ấy đã đếm qua, trong một câu nói của nàng ấy có đến mấy thành ngữ bốn chữ!
Con gái nhà mình là đức tính gì, sao mà Tông Mặc Nhiên không biết được…
Ông ấy đang định lên tiếng, thì Mặc Diệp bước vào Ngự Thư Phòng..