Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Trong lòng Như Mặc thấy khổ lắm!
“Chủ tử, người phải giải quyết xong tiểu công tử thì mới giải quyết được vương phi đó!”
Như Mặc chân thành đề nghị: “Có sự giúp đỡ của tiểu công tử, sự nghiệp theo đuổi vợ của người sẽ thành công được một nửa! Chắc chắn sẽ sớm có được người đẹp trong lòng!”
Nói như vậy thôi, thật ra trong lòng Như Mặc đang cười một cách điên cuồng.

Chủ tử nhà hắn ta mà cũng có ngày hôm nay sao?
Lúc trước ngược đãi vương phi không phải sảng khoái lắm sao?
Quả nhiên ngược đãi vợ sướng một lúc, để rồi theo đuổi vợ đến chết!
Nhìn ánh mắt “chân thành” của hắn ta, Mặc Diệp hỏi: “Ngươi thật sự nghĩ là bổn vương nên giải quyết Viên Bảo trước?”
“Đúng vậy đó chủ tử!”
Mặc Diệp thở dài một hơi: “Nhưng Viên Bảo còn khó xử hơn cả Vân Quán Ninh! Hai mẹ con này vừa bướng bỉnh vừa thông minh.”
Hắn không giải quyết được ai cả!

“Chủ tử đừng nản lòng! Thuộc hạ và Như Ngọc nhất định sẽ dốc sức hỗ trợ!”
Ý chí chiến đấu của Như Mặc sôi sục.

Chỉ cần cuộc sống của chủ tử hạnh phúc, viên mãn thì cuộc sống của hai người anh em hắn ta mới yên ổn được…
“Bên Tần Tự Tuyết”
Giọng điệu của Mặc Diệp đột nhiên trở nên lạnh nhạt: “Bổn vương tạm thời sẽ không giải thích với Ninh nhi”
Hắn đã giải thích rất nhiều rồi, Vân Quán Ninh không tin, thì hắn có cách gì nữa chứ?
“Bốn năm trước, nàng ta dám hãm hại Ninh nhi, mưu hại Phi Phi, lừa gạt bốn vương… Chuyện này bổn vương sẽ đích thân tính sổ với nàng ta! Chỉ có như vậy thì Ninh nhi mới tin tưởng bổn vương”
Như Mặc quay đầu nhìn, sắc mặt của chủ tử nhà mình lạnh lẽo như Diêm Vương sống của nhân gian vậy.

“Chủ tử, người muốn…”
Giết chết Tần Tự Tuyết?
“Vẫn chưa đến lúc.”
Mặc Diệp đi về phía của Vân Quán Ninh: “Ninh nhi chính là vương phi của bổn vương, vậy thì cần gì phải có được người đẹp nữa?”
Hắn hừ một tiếng rồi rời đi.

Như Mặc gãi đầu, cảm thấy chủ tử nhà mình ngày càng kiêu ngạo rồi.

Không cần phải có được người đẹp, vậy thì mau lên đi chứ!
Đến bây giờ vương phi cũng không chịu cho chủ tử chạm vào đó!
Đêm hôm đó, Mặc Diệp không có đến Thanh Ánh Viện.

Khi Vân Quán Ninh về phủ, Viện Bảo vẫn chưa ngủ.


“Con trai, trễ vậy rồi sao con chưa đi ngủ nữa?”
Nhìn bộ dạng uể oải của Viện Bảo, Vân Quán Ninh vội đến gần: “Không phải mẫu thân bào là con ngủ sớm sao? Mai còn phải sang nhà của thái lão gia nữa.”
“Mẫu thân, con gặp ác mộng”
Viên Bảo mặc bộ đồ ngủ mỏng, ngồi khoanh chân trên giường, dụi mắt.

Lúc này, Vân Quán Ninh mới phát hiện tóc của nó hơi vểnh lên, chắc là vừa giật mình tỉnh giấc.

Như Yên đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng quạt cho nó.

Nghe vậy, Vân Quản Ninh vô cùng đau lòng, với giang tay ra: “Đến đây mẫu thân ôm cái nào?
Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc xoăn của Viện Bảo, nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng gì vậy? Kể mẫu thân nghe nhé?”
Viên Bảo bò đến ngồi trong lòng nàng, như một con lười vậy, nó ôm chặt eo của nàng, áp mặt vào lồng lực nàng.

Nghe tiếng tim đập của nàng, nó mới cảm thấy an toàn.


“Con mơ thấy mẫu thân đột nhiên biến mất rồi, đi đâu cũng không tìm được mẫu thân! Có rất nhiều người đuổi theo con, con cứ chạy mãi chạy mãi, chạy đến một vách núi cao, rồi rơi xuống…”
Nói rồi, người trong lòng rùng mình.

Có thể thấy Viên Bảo đang thấy sợ hãi sau giấc mơ đó.

Nghe cơn ác mộng này của nó, Vân Quán Ninh đột nhiên nghĩ đến lời của Tống Tử Ngư.

Một ngày nào đó, nàng thật sự sẽ biến mất sao?
Còn Viên Bảo…
Thân phận của nó rất đặc biệt, nếu như nàng không ở đây nữa, e là thật sự sẽ có vô số cánh tay đuổi theo nó.

Vân Quán Ninh bắt đầu cảm thấy không yên lòng, cứ cảm thấy cơn ác mộng này của Viên Bảo sẽ có một ngày trở thành sự thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận