Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Nhưng hết lần này tới lần khác chủ tử vẫn không muốn nói cho Vương phi biết.

Nhìn cái bộ dạng sĩ diện của hắn đi!
“Mặc Diệp, người chưa bao giờ mong ta được sống tốt sao?”
Vân Oanh Ninh lạnh mặt, tức giận đến nỗi trừng mắt lên nhìn hắn: “Có phải ngày nào ngươi cũng nguyền rủa ta chết hay không? Nguyền rủa ta bị thổ phỉ bắt đi, bị bắt làm áp trại phu nhân?”
“Sau đó ngươi có thể đón người trong mộng về Vương phủ một cách dành chính ngôn thuận, đúng không?”
Hôm nay tâm trạng nàng đang khó chịu, cho nên tính tình cũng không tốt.

Mặc Diệp mở miệng ra nhưng lại không giải thích được.

Cái vấn đề người trong mộng này nói mãi vẫn cứ như vậy, bây giờ nó đã trở thành một cái gai trong lòng Vân Canh Ninh mất rồi.

Hắn thở dài trong im lặng: “Thế nào? Bị ta nói trúng tim đen rồi nên không trả lời được sao?”
Vân Quán Ninh cười lạnh, giả vờ muốn đi.

Ai ngờ lúc này nàng lại đột nhiên bị Mặc Diệp ngăn lại: “Đứng lại!”
Hắn giơ tay lên vươn về phía mặt nàng…
Vân Quán Ninh còn tưởng Mặc Diệp muốn đánh nàng.


Lúc nàng còn đang định vung nắm đấm qua, nào ngờ tên cẩu nam nhân đó chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho nàng: “Được rồi, đi thôi.”
Giọng điệu cùng ánh mắt của hắn nhìn nàng đầy dịu dàng, thật kỳ cục không tưởng tượng nổi.

“A!”
Vân Quán Ninh không nhịn được rùng mình một cái.

Cẩu nam nhân này hôm nay uống nhầm thuốc sao?
Đối xử với nàng dịu dàng như vậy, không phải lại có ý đồ xấu gì đó chứ?
Suốt quãng đường, Vân Quán Ninh luôn đề phòng, nhưng Mặc Diệp chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói một lời nào với nàng.

Nhìn có vẻ như không hề có ý đồ xấu.

Trong lòng nàng luôn nghi ngờ, thấy sắp đến Cố gia, nàng mới hỏi dò: “Mặc Diệp, chàng có phải có chuyện gì muốn nói với ta không?”
“Không có, sao thế?”
Mặc Diệp mở mắt.

Mặc Diệp cả đêm qua ngủ không ngon, hai mắt hơi đỏ.


Vân Quán Ninh nghĩ đến lời Như Ngọc nói, Mặc Diệp đang tự tay điêu khắc trâm ngọc cho nàng…
Ánh mắt nàng nhất thời nhìn vào tay hắn, mơ hồ nhìn thấy những vết sẹo thô ráp.

Nàng bình tĩnh thu lại ánh mắt: “Ta cảm thấy chàng hôm nay rất kỳ”
Làm sao mà Mặc Diệp lại không để ý đến ánh mắt của nàng chứ?
Lúc đầu hắn muốn rút tay về.

Nhưng nhìn thấy sự phức tạp lóe lên trong ánh mắt nàng, dứt khoát “như không có chuyện gì xảy ra”, hắn xòe hai tay ra: “Bổn vương tối hôm qua ngủ không ngon.”
“Vậy nên chợp mắt một lát, có gì kỳ đâu?”
Ngủ không ngon, bàn tay Xòe ra đầy sẹo…
Cả hai đều đang nhắc nhở Vân Quán Ninh: Mau hỏi bổn vương tối hôm qua đã làm gì đi!
“Ồ.”
Vân Quán Ninh rụt cổ dựa vào xe ngựa.

Mặc Diệp nghiến răng nghiến lợi: “Nàng không hỏi bổn vương tại sao ngủ không ngon sao?”
Hắn suýt nữa nói thẳng ra: Mau quan tâm đến ta đi, đồ nữ nhân xấu xa!
Vân Quán Ninh nghe được ra hàm ý của hắn, nhưng nghiêm túc hỏi: “Tối hôm qua trộm bò rồi sao?”
Mặc Diệp: “…”
Giữa bọn họ không thể giao tiếp bình thường được!
Nhìn thấy ngọn lửa đang bùng lên trên đầu hắn, Vân Quán Ninh cười thầm trong lòng.

“Ta đang lo lắng”
Nghe thấy lời này, Mặc Diệp còn tưởng nàng đang lo lắng cho hắn… Nhanh chóng ngồi thẳng lưng, giả vờ không quan tâm và kiêu ngạo hỏi: “Nàng đang lo lắng về điều gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận