Để búi tóc trên đầu, dây buộc tóc tung bay trong gió.
Khuôn mặt vẫn còn trẻ con và đôi môi chúm chím, nhưng trống đứa nhỏ lại điềm tĩnh và bướng bỉnh đến lạ thường.
Nó ôm con gấu nhỏ dễ thương, trái ngược hẳn với chiếc trường bào nhỏ.
Sự va chạm giữa cổ đại và hiện đại, không có cảm giác không hài hòa, chỉ khiến người ta cảm thấy dễ thương… Không nhịn được mà muốn ôm chặt lấy, véo nó một cái!
Cố Bá Trọng ở cùng đứa nhỏ trên bậc thềm, Cố Minh cũng ở cạnh nó trên chiếc xe lăn.
Ngày thường Viên Bảo thông minh lanh lợi, nhưng lúc này lại trông giống như một chú chó con bị bỏ rơi.
Trông thật đáng thương, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Vân Quán Ninh xuống xe ngựa và chạy về phía Viên Bảo.
Nhìn thấy xe ngựa, Viên Bảo vừa rồi còn đang mồm miệng méo xệch, lập tức vui mừng chạy vào lòng nàng: “Mẫu thân!”
Cố Bá Trọng và Cố Minh thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu tử này phải đợi các người đến đón! Không muốn đợi ở bên trong, cũng không cho chúng ta đưa về, cố chấp như con lừa.”
“Cũng không biết đã học được từ ai.”
Cố Bà Trọng nhìn Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đầy ẩn ý.
Hai người này tính tình ương ngạnh, Viên Bảo cũng cố chấp không ai bằng.
“Mẫu thân, phụ thân giả, sao bây giờ mới đến đón con?”
Viên Bảo vừa mở miệng, nước mắt oan ức đã chảy xuống, nó còn khóc nức nở nói: “Con còn tưởng rằng, các người không cần con nữa!”
Khi nghe điều này, Vân Quán Ninh khó chịu rơi nước mắt: “Tại sao lại không cần con nữa chứ?”
“Tên nhóc thối, cố tình nói thế này để làm mẫu thân khó chịu đúng không?”
Thấy nàng cũng đang khóc, Viên Bảo vội vàng kiễng chân lau nước mắt cho nàng, sau đó tự
mình lau nước mắt cho mình: “Con sẽ không nói nữa, cũng không khóc nữa, mẫu thân đừng
khóc!”
Nhìn thấy cảnh này…
Mặc Diệp cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, áy náy!
Hắn đã quyết tâm sẽ bảo vệ hai người mẫu tử bọn họ.
Từ nay về sau, nếu có ai dám làm hai người họ khóc, hắn nhất định sẽ liều mạng!
Trời cũng đã muộn rồi.
Ba người một nhà Vân Quán Ninh ở lại Cổ gia dùng bữa tối.
Sau bữa tối, nha hoàn dâng trà lên.
Cố Minh nhìn Viên Bảo đang nằm trong vòng tay Vân Quán Ninh không chịu rời đi, suy tư nói: “Viên Bảo hôm nay có chút khác thường”
“Nó có nhiều tâm sự, nhưng không muốn nói với ta.”
“Ninh Nhi, con có biết chuyện gì không?”
Viên Bảo tối hôm qua ngủ không ngon, thần kinh căng thẳng cả ngày, lúc này đã nhắm tịt mắt rồi.
Vân Quán Ninh ôm đứa nhỏ vào lòng, vỗ cánh tay dỗ nó ngủ.
Mặc Diệp thay nàng trả lời, nói đêm qua Viên Bảo ngủ không được ngon vì gặp ác mộng.
“Hóa ra là như vậy.”
Cố Bá Trọng lúc này mới gật đầu và đưa tay vuốt râu.
Cố Minh nhíu mày nói: “Đây quả thực là một vấn đề! Vài tháng nữa, Viên Bảo sẽ tròn bốn tuổi.
Chẳng lẽ hai người định giấu sự tồn tại của đứa nhỏ mãi, không để cho ai biết sao?”
“Theo ta thấy, chuyện này nên cho hoàng thượng biết.”
“Không sai.”
Cố Bá Trọng cũng nói: “Thân phận của Viện Bảo rất đặc biệt.
Nếu nó được mọi người quan tâm biết đến, nó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.”
“Là hoàng trưởng tốn, không thể che giấu sự tồn tại của nó với hoàng thượng.”
“Chỉ là..”
Ông ấy ngừng một chút: “Tình hình hiện tại đang căng thẳng, chỉ sợ người biết sự tồn tại của Viên Bảo thì cũng sẽ rất nguy hiểm”
“Ngoại tổ phụ, cữu cữu, đây chính là điều mà con với vương gia vẫn đang băn khoăn.
Nói hay không nói cũng gặp phiền phức! Nhưng nếu che giấu hay nói cho thiên hạ cũng có lợi.”
Thấy Viên Bảo đã ngủ, Vân Quán Ninh nhẹ nhàng nói..