Tuy nhiên, trong lòng cũng đang nghĩ về những gì mà Cổ Minh và Cố Bà Trọng vừa nói.
Hiện tại không nghĩ ra cách nào tốt hơn, nhưng đây cũng là một ý kiến hay… Đang nói chuyện, Cố Minh đột nhiên ho khan vài tiếng, dưới ánh đèn lộ ra vẻ mặt khó coi.
Vân Quán Ninh vội vàng đưa Viên Bảo đang ngủ say cho Mặc Diệp.
“Cữu cữu, để con xem cho người, sao lại cho rồi?”
“Không sao.”
Cổ Minh nhẹ nhàng xua tay: “Có lẽ là do tối nay có gió, thi thoảng cảm thấy lạnh, không phải vấn đề lớn, con đừng lo lắng”
“Cũng không còn sớm nữa, Viên Bảo đã ngủ rồi! Các người về sớm đi, ngày mai còn phải tiến cung!”
“Cữu cữu, cái gì mà vấn đề lớn vấn đề nhỏ! Tình trạng sức khỏe của bản thân mình, người còn không rõ sao? Cho dù chỉ ho vài tiếng, đối với con cũng là vấn đề lớn!”
Không cho phép hắn từ chối, Vân Quán Ninh ngồi xuống bên cạnh và bắt đầu chẩn mạch.
“Ừm, quả nhiên là nhiễm khí lạnh.”
Vân Quán Ninh đôi tay và phát hiện Cổ Minh quả thực không có vấn đề lớn nên thở phào nhẹ nhõm.
Cố Minh là trưởng bối của nàng, nhưng chỉ lớn hơn nàng bảy tám tuổi.
Vì vậy, không có sự phân biệt rõ ràng giữa bề trên bề dưới khi hai người ở chung.
Vân Quán Ninh nghiêm mặt mắng hắn: “Cữu cữu, người không quan tâm đến thân thể của
mình sao? Cũng may là chỉ bị cảm nhiễm phong hàn thôi.
Nếu nghiêm trọng hơn, không
phải người lại muốn nằm trên giường triền miên đấy chứ?”
“Người nói xem, đã ngoài ba mươi tuổi rồi, sao không thể để người khác yên tâm được thế?”
“Không chăm sóc sức khỏe cho tốt, khi nào mới có thể cưới được cứu mẫu đây?”
Vừa nói xong, hạ nhân vội vàng đi vào, nói: “Vương phi, có vị khách quý muốn gặp người!”
“Khách quý?”
Vân Quán Ninh khẽ cau mày: “Đã mấy giờ rồi? Nửa đêm rồi, cho dù có vị khách quý muốn gặp ta, cũng nên đợi ở vương phủ mới đúng chứ, sao lại đến Cố gia tìm ta?”
“Là ai?”
Nàng vốn tưởng là Tống Tử Ngư đến.
Nhưng khi nghĩ lại, hạ nhân Cố gia không hề quen biết Tống Tử Ngư, thì sao mà biết hắn ta là khách quý?
Vân Quá Ninh chưa mở miệng thì nghe Cố Bà Trọng nói: “Nếu là khách quý thì sao không nhanh mời vào? Nửa đêm như vậy để khách quý ở ngoài đó chịu gió lạnh?”
“Đây là cách tiếp đãi khách của Cố gia ta sao?”
“Vâng, lão gia.”
Lúc này, lại nghe Cố Minh nói: “Nếu như đến gặp Ninh nhi thì chúng ta nên tránh mặt.”
“Không sao cả! Cửu cửu, mọi người cứ ngồi đây đi, con ra ngoài xem là ai?
Vân Quán Ninh sợ người đó làm ồn Viên Bảo ngủ, và nàng cũng biết Cổ Bá Trọng và Cố Minh không thích gặp người ngoài, nên đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Bên ngoài gió thổi, mang theo hơi lạnh.
Vân Quán Ninh vừa đi đến cửa, thì hạ nhân đã dẫn “khách quý” đi vào.
Vị khách quý này đội nón, đeo khăn che mặt, trông rất bí ẩn.
Nhưng nhìn thân hình là biết đây là một nữ nhân.
Vân Quán Ninh cau mày.
Nàng vẫn chưa kịp lên tiếng thì “khách quý” đã nhanh chân bước đến trước mặt nàng, nắm chặt tay nàng: “Thất tẩu tẩu, tỷ để muội đợi lâu rồi đó!”
Mặc Phi Phi cởi nón và khăn che mặt đi.
“Phi Phi? Sao muội lại đến đây?”
Vân Quán Ning sửng sốt: “Muội ăn mặc bí ẩn như vậy để làm gì?”
“Hôm nay muội lén xuất cung”
Mặc Phi Phi cảnh giác nhìn quanh, nắm tay Vân Quán Ninh đi về phía đại sảnh: “Thất tẩu tẩu, muội có chuyện nói với tỷ, chúng ta vào trong nói đi.”
Thấy nàng ta đảo khách thành chủ, mà trong bộ dạng như vừa làm việc xấu vậy, trong lòng Vân Quán Ninh cảm thấy buồn cười.
Đi vào đại sảnh, Mặc Phi Phi mới phát hiện trong này có mấy người đang ngồi.
Trong lòng Mặc Diệp là Viên Bảo đang ngủ say, Cố Bá Trọng đang ngồi trên ghế, bên phải là Cố Minh đang ngồi trên xe lăn…
Lúc nhìn thấy Cổ Minh, cặp mắt Mặc Phi Phi mở to.
“Phi Phi, muộn như vậy, muội đến tìm tỷ làm gì?”
Vân Quán Ninh hỏi.
Mặc Phi Phi không trả lời, bộ dạng mất hồn..