“Nương nương, người…”
Còn chưa nói xong đã bị Triệu hoàng hậu nổi giận ngắt lời: “Thục Phi! Ngươi đang uy hiếp bổn cung?”
“Bổn cung từng bảo người khiêu khích Tôn Đáp ứng đầu độc hại Đức Phi?”
Thấy bà ta nổi giận, sắc mặt Thực phi thay đổi.
Sao nàng ta lại quên chứ.
Người này chính là kẻ thắng, người ngồi vững chắc ở vị trí hoàng hậu và trong chốn hậu cung nhiều năm.
Lòng dạ Triệu hoàng hậu nham hiểm, muốn loại bỏ ai, bà ta luôn ung dung thản nhiên.
Sao nàng ta lại có thể quên thủ đoạn của bà ta chứ?
Thục Phi vội vã đứng dậy: “Nương nương, do thần thiếp nhất thời lỡ lời! Chuyện này không hề liên quan đến nương nương, là thần thiếp và Tôn Đáp Ứng…”
“Cũng không liên quan đến ngươi.”
Sắc mặt Triệu hoàng hậu đã dịu bớt.
Bà ta kéo tay Thục Phi ngồi xuống, mỉm cười nói: “Muội muội cũng đừng lo lắng, ngồi xuống rồi nói.”
“Chuyện này hoàng thượng đã trả rõ rồi, là do Tôn Đáp ứng đầu độc hại Đức phi, ngươi nhúng tay vào chuyện này lúc nào chứ?”
Ý là đang an ủi nàng ta.
Triệu Hoàng hậu giỏi nhất là chuyện vừa đấm vừa xoa như thế này.
Muốn giữ vững ngôi vị hoàng hậu, việc lôi kéo lòng người là rất cần thiết.
“Muội yên tâm, nhiều năm qua, ta và muội tình như tỉ muội! Hơn nữa chúng ta lại cùng nhau hầu hạ hoàng thượng, nếu như muội muội xảy ra chuyện, bổn cung nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Thục phi, trong lòng Triệu hoàng hậu rất đắc ý.
Cho dù Thục phi là người năm đó đích thân thái hậu tuyển chọn thì sao chứ?
Mấy năm nay, bà ta đã sớm khiến cho thói kiêu ngạo của Thục phi hoàn toàn biến mất.
Sớm đã mài dũa một Thục phi sắc sảo trở thành một “hòn đá tròn” nhẫn bóng.
Hậu cung, phải do bà ta làm chủ.
Cho dù là thái hậu thì sao?
Một Thục phi cao cao tại thượng thì sao?
Hay là Đức phi, người trong lòng của Mặc Tông Nhiên thì thế nào?
Chỉ cần có bà ta một ngày, thái hậu mãi mãi không thể hồi cung, Thục phi và Đức phi mãi mãi chỉ có thể là phi, không thể vượt qua bà ta, người làm hoàng hậu.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong tay bà ta!
Chỉ cần Vân Đinh Lan sinh ra hoàng trưởng tên, địa vị của bà ta sẽ càng vững chắc.
Triệu hoàng hậu nhếch môi, lộ ra vẻ mặt chí tại tất đắc.
Sau khi bãi triều, Mặc Tông Nhiên thấy Vân Quán Ninh đang chất chứa tâm sự ở Ngự Thư Phòng.
Mặc Diệp, Mặc Hồi Phong và cả Mặc Hàn Vũ cũng đi vào.
“Quán Ninh, muội cũng ở đây sao?”
Mặc Hàn Vũ mỉm cười chào hỏi, Mặc Hồi Phong chỉ khẽ gật đầu chào hỏi nàng, chứ không nói gì.
Nàng liếc nhìn Mặc Diệp, nháy mắt ra hiệu với hắn.
Phu thê hai người có sự ngầm hiểu với nhau.
Mặc Diệp lập tức nói: “Phụ hoàng, bên Ngũ Quân doanh còn có chuyện cần giải quyết, hay là để đại ca và nhị ca đi xử lý chuyện này trước.”
Thấy hắn cố ý bảo Mặc Hồi Phong và Mặc Hàn Vũ rời đi, Mặc Tông Nhiên liếc nhìn hắn..