Vân Quán Ninh mỉm cười nịnh nọt: “Mặc dù con dâu nói giúp Tô công công, nhưng cũng thật lòng lo lắng cho long thể của phụ hoàng.”
“Người nghĩ xem, nếu như thân thể phụ hoàng suy yếu, sau này ai sẽ giúp đỡ và làm chủ cho con dâu, trên dưới trong cung ai có thể tùy ý để con dâu vô cớ làm loạn như vậy.”
Vẻ mặt nàng “chân thành”: “Phụ hoàng, người chính là chỗ dựa vững chắc cho con.”
“Cút, cút, cút, cái miệng này của ngươi trẫm nói không lại.”
Mặc Tông Nhiên ghét bỏ khoát tay: “Ai là chỗ dựa vững chắc của ngươi, trẫm chỉ muốn nhanh chóng đuổi người đi, ai tùy ý để người làm loạn vô cớ?”
Mặc dù nói vậy nhưng sắc mặt của Mặc Tông Nhiên đã dịu đi nhiều.
Bầu không khí căng thẳng trong Ngự Thư Phòng đã tiêu tan đi rất nhiều.
Mặc Diệp bất ngờ liếc nhìn nàng.
Hoá ra vợ mình còn có bản lĩnh này…
Hôm khác nếu hắn chọc giận phụ hoàng thì sẽ đưa Vân Quán Ninh vào cung.
Cái miệng này của nàng đúng là có thể biến nguy thành an.”
Mặc Diệp khoanh tay trước ngực, trầm ngâm nhìn Vân Quán Ninh.
Bắt gặp với ánh mắt đánh giá của hắn, trong lòng Vân Quán Ninh có một dự cảm không lành.
Tên nam nhân này chẳng lẽ là có ý đồ xấu gì với nàng chứ?
Mặc Tông Nhiên nhìn Tô Bình Thiện ngã dưới đất chưa đứng dậy: “Thứ già nua vô dụng!”
“Mới vào đã bảo xảy ra chuyện lớn, làm trẫm mất hứng! Có chuyện gì không thể nói luôn sao?”
“Vâng, là lỗi của nô tài.”
Tô Bình Thiện càng ấm ức.
Vân Quán Ninh mỉm cười: “Tiểu Lương Tử, còn không mau đỡ sư phụ của ngươi dậy, mời thái y đến khám?”
“Thân thể phụ hoàng cường tráng, sức lực lớn, cú đạp lúc nãy e là không nhẹ nhỉ? Làm khó Tô công công rồi, vừa bị hoàng hậu đạp, lại bị phụ hoàng bồi thêm một cú.”
Nàng lắc đầu: “Nếu đổi là người bên cạnh, sợ là mất nửa cái mạng rồi!”
Nàng còn cố ý nhắc đến chuyện Triệu hoàng hậu đạp Tô Bỉnh Thiện…
“Rốt cuộc người đang trách mắng trẫm hay là đang nịnh nọt trẫm?”
Mặc Tông Nhiên không vui.
Tô Bỉnh Thiện là người của ông ấy.
Vậy mà Triệu hoàng hậu lại dám đạp ông ấy?
Đây khác nào tát vào mặt ông ấy?
Mặc Tông Nhiên chỉ cảm thấy giống như bị cái chân của Triệu hoàng hậu đạp vào mặt… Lập tức hừ một tiếng: “Tiểu Lương Tử, còn không mau đưa sự phụ ngươi lui xuống?”
Lương Tiểu công công thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ Tô Binh Thiện dậy: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Tô Bỉnh Thiện chật vật đứng dậy: “Đa tạ hoàng thượng, đa tạ hoàng thượng.”
Ông ta cảm kích nhìn Vân Quán Ninh: “Đa tạ Minh Vương phi.”
“Đa tạ vương gia.”
Ông ta lại nhìn về phía Mặc Diệp.
Mặc Diệp đang khoanh tay, tính kế với Vân Quán Ninh: “?”
Vân Quán Ninh lập tức nhíu mày: “Ngươi tạ ơn ngài ấy làm gì?”
“Vương giá và vương phi là một, nô tài đều phải tạ ơn.”
Tô Bỉnh Thiện cố gắng nặn ra một nụ cười, trông khó coi hơn cả khóc.
Mặc Tông Nhiên chán ghét nhíu mặt, giống như đuổi ruồi, khoát tay: “Cút ra ngoài để thái y khám xem!”
Lương Tiểu công công đỡ Tô Bình Thiện ra ngoài.
Vân Quán Ninh cười nịnh nọt: “Phụ hoàng vẫn quan tâm đến Tô công công nhỉ.”
Từ “nhí” này nàng kéo dài ra, có ý vị sâu xa.
.