Vân Đinh Lan ngã nhào xuống đất rồi lại nhanh chóng bò tới cạnh chân Mặc Hồi Phong.
Bởi vì lúc nãy bị đá cho một cú máu chảy thành sông, cho nên nàng ta mới bò từ cửa vào, trên mặt đất còn vương lại vệt máu dài…
Tần Tự Tuyết chỉ cảm thấy màu máu đỏ chói mắt, buồn nôn.
“Vương gia, chàng hãy tin thiếp! Trước giờ thiếp chưa từng có suy nghĩ qua mặt chàng! Thiếp thật lòng muốn sinh con cho chàng, sinh ra một hoàng trưởng tôn để giúp chàng lật ngược tình thế.”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Mặc Hồi Phong khẽ động, lập tức bạt cho nàng một bạt tai: “Câm miệng!”
Cái gì mà gọi là sinh hoàng trưởng tôn giúp hắn ta lật ngược tình thế?
Dương thái y vẫn còn đang ở trong phòng này!
Chắc chắn Dương thải y không thể ngờ mình lại nghe được những lời nói gây sốc óc như thế này…
Nhưng thấy Mặc Hồi Phong thẹn quá hóa giận, ông ta chỉ khịt khịt mũi, bày ra bộ dạng không nghe thấy gì, hiên ngang lẫm liệt.
Nhưng thực ra thì hai lỗ tai ông ta đang vểnh cao hết cỡ để nghe ngóng, cũng được coi như không cố tình nghe lén đâu nhỉ!
Mặc Hồi Phong dùng ánh mắt để cảnh cáo Vân Đinh Lan.
Đã từng chung sống ngần ấy năm, chẳng lẽ Vân Đinh Lan lại không hiểu ánh mắt của hắn ta có ý gì sao?
Nàng ta căng thẳng liếc Dương thái y một cái, lập tức nói đầy oan ức: “Vương gia, trong lòng Lan Nhi chỉ có mình chàng! Nếu không thì thiếp đầu có không danh không phận mà ở bên cạnh chàng lâu như vậy!”
“Vương gia, suốt những năm tháng đó, thiếp chưa từng làm chuyện có lỗi với chàng!”
“Ngươi muốn bước vào Vương phủ.”
Ngữ khí của Mặc Hồi Phong nặng nề.
“Chuyện thiếp muốn vào Vương phủ là thật, nhưng Vương gia cũng biết trước giờ thiếp chưa từng có ý nghĩ xấu xa nào khác mà!”
Sợ hắn ta không tin, Vân Đinh Lan lập tức khóc nức nở: “Bằng không thì đầu đến nỗi thiếp đợi Vương gia nhiều năm như vậy… Lan Nhi đối với chàng là thật lòng!”
Nàng ta bật khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi tèm nhem trông rất thảm.
Thấy nàng ta nói ra những lời chân thành như vậy, kỳ thực Mặc Hồi Phong cũng có chút động lòng.
Thấy Mặc Hồi Phong có vẻ động lòng, Tần Tự Tuyết vội vàng nói: “Vương gia, chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu!”
Vừa nãy nàng còn sợ Vân Đinh Lan nói người hại nàng ta chính là mình.
Nhưng ai mà biết được Mặc Hồi Phong lại cho Vân Đinh Lan cơ hội, nàng ta lại chỉ bày tỏ lòng chung thuỷ của mình.
Không hề nói ra người hại mình là ai.
Xem ra chính Vân Đinh Lan cũng không hề biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Có ai hại nàng ta hay không, nàng ta cũng chẳng có lấy một chút manh mối!
“Chưa nói mẫu hậu tức giận đến mức ngất xỉu, ngay cả phụ hoàng cũng cấp hoả công tâm hôn mê bất tỉnh.
Mặc dù thiếp cũng biết Vương gia đối với Vân tiểu thư tình thâm ý thiết.”
Dừng lại một chút, Tần Tự Tuyết lại nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nhưng mọi sự đều dựa vào phụ hoàng định đoạt!”
“Nếu đây là một việc gây ra rắc rối lớn, vậy phải quy vào tội khi quân! Nếu phụ hoàng truy cứu…”
Nàng ta không nói tiếp, nhưng kể cả chưa nói hết thì Mặc Hồi Phong cũng đã hiểu ý nàng ta rôi!
Sắc mặt hắn ta thay đổi, tia động lòng ban nãy trong đáy mắt giờ hoàn toàn bị sự căm phẫn thay thế.
Những gì Tần Tự Tuyết nói không hề sai, cho dù chuyện này là chuyện lớn hay nhỏ thì đối với Mặc Hồi Phong vẫn là phạm phải tội khi quân!
Hắn nổi giận dùng chân hất tay Vân Đinh Lan ra: “Ném nàng ta ra ngoài! Từ nay Mặc Hồi Phong ta và Vân Đinh Lan ân đoạn nghĩa tuyệt! Nếu sau này người còn tới làm phiền Doanh Vương phủ thì bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Rốt cuộc hắn ta vẫn không nhẫn tâm tống Vân Đinh Lan vào cung để Mặc Tông Nhiên xử lý.
Rốt cuộc Mặc Hồi Phong cũng đã từng yêu nàng ta.
Nhưng giữ lại nàng ta thì chỉ gây tai hoạ cho hắn.
Việc quan trọng trước mắt chính là cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Vân Đinh Lan, rồi sau đó nghĩ cách nên giải thích với Mặc Tông Nhiên như thế nào.
“Vương phi, cho đến tận bây giờ Vân nhị tiểu thư vẫn quỳ ngoài Doanh Vương phủ khóc nức nở.”
“Bát quái này càng ngày càng thú vị.” Như Ngọc đang kể lại chuyện Mặc Hồi Phong với vẻ mặt rất phong phú, bộ dạng cứ như mấy bà tám trong thôn: “Có điều lần này xem ra Doanh vương đã hạ quyết tâm muốn cắt đứt triệt để với nàng ta rồi.”
“Chẳng qua chỉ là một đao cắt đứt mà thôi, sao lại tính là hạ quyết tâm?”
Vân Quán Ninh cười lạnh: “Nếu thật sự hạ quyết tâm thì phải trực tiếp trói Vân Đinh Lan lại, sau đó ném tới trước mặt phụ hoàng kìa”
“Đem tất cả tội trạng trút lên đầu Vân Đinh Lan, nói là bị nàng ta lừa, nói nàng ta mua chuộc thái y vân vân, cho dù phụ hoàng có xử tội chết thì cũng chỉ có nàng ta chịu.”
Nhưng Mặc Hồi Phong không làm thế.
Hắn ta chỉ đuổi Vân Đinh Lan ra ngoài, nói lời ân đoạn nghĩa tuyệt.
“Có thể thấy Mặc Hồi Phong là thực lòng yêu nàng ta.”
Vân Quán Ninh bưng chén trà nhấp một ngụm.
Như Ngọc cười sủng nịnh: “Vương phi phân tích chí phải! Nhưng người cũng không cần phải ngưỡng mộ, dù sao thì chủ tử nhà chúng ta cũng là thật tâm đối với Vương phi mà.”
2
Vốn dĩ nàng muốn nói tốt cho Mặc Diệp.
Đâu ngờ tới vỗ mông ngựa lại vỗ tới tận móng rồi.
Vân Quản Ninh lập tức đặt chén trà xuống: “Ngươi nói nhảm cái gì đấy?”
Rồi nàng liếc xéo: “Có tin ta hắt nước trà vào mặt cho tỉnh táo lại hay không?”
Như Ngọc không biết lời mình vừa nói có chỗ nào không đúng mà lại chọc đến Vương phi nữa rồi.
Nhưng Như Ngọc cũng coi như hiểu ra một câu “Nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách, biến sắc còn màu hơn thay đổi thời tiết”!
Ban nãy Vương phi còn đang tươi cười vui vẻ, sao nháy mắt một cái đã muốn hắt nước vào mình rồi?
“Vương phi, lời thuộc hạ nói có chỗ nào không đúng?”
Như Ngọc rất là oan uổng.
Những gì hắn ta nói đều là sự thật mà!
“Chủ tử nhà ngươi đã lúc nào một lòng một dạ với ta? Không phải người hắn ta thật lòng thật dạ là Tần Tự Tuyết sao? “Người cho rằng mắt ta mù rồi sao mà nói như vậy?”
Vân Quán Ninh tức đến quát ầm lên.
Như Ngọc:”…”
Thấy Vương phi tức giận, hắn ta nhất thời cũng chỉ biết im lặng, không dám cãi lại.
Ngay cả chủ tử của hắn ta còn chẳng dám cãi lại Vương phi thì hắn ta đâu có dám!
“Nếu như tên cẩu Mặc Diệp một lòng một dạ với ta thì bốn năm trước hắn đầu có làm nhục ta đến chết như vậy? Bốn năm nay hắn vứt ta ở ngoài thanh viện không thăm không hỏi không ngó ngàng gì đến, ngay cả hạ nhân ta còn chẳng bằng”
Vân Quán Ninh ngừng lại một chút.
Như Ngọc tưởng nàng mắng xong rồi, đang định thanh minh thay chủ tử nhà mình.
Nào ngờ đột nhiên Vân Quản Ninh đứng phắt dậy, chỉnh lại tóc vương trên trán, sau đó hai tay chống nạnh…
“Hừ! Cái gì mà hạ nhân cũng không bằng? Ngay cả con chó ta còn chẳng bằng nữa kìa! Nói cái gì mà một lòng một dạ với ta, mắt chó của người mù rồi sao?”
Nàng vẫn giữ điệu bộ đanh đá mà mắng tiếp: “Nhi tử của mình còn chẳng nhận ra, còn luôn miệng nói nó là con của đầy tớ.”
“Cô nãi nãi ta vừa nghĩ tới chuyện này đã cảm thấy tức điện trong người, nếu không phải vì nhi tử thì ta và hắn đã sớm bỏ nhau lâu rồi!”.