Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Đến Trần Bá, người đang vỗ nhẹ lưng của Mặc Vĩ cũng khó hiểu nhìn sang Vân Quán Ninh.

Không phải là nàng đến trị bệnh của vương gia nhà ông sao?
Sao đột nhiên lại hỏi chuyện của Vân nhị tiểu thư?
Mặc Vĩ miễn cưỡng ngừng ho, nghe vậy, hắn ta lại bắt đầu họ kịch liệt.

Thân hình hắn ta cong lại như một con tôm, họ đến mức đỏ cả cổ.

Gân xanh trên cổ nổi lên…
Trần Bá không nhịn được lên tiếng cắt ngang: “Minh Vương phi, người hãy khám cho vương gia nhà ta trước đi!”.

Thấy ông ta lo lắng cau chặt mày, Vân Quán Ninh mới ngồi xuống bên cạnh giường, vừa vỗ lưng cho Mặc Vĩ, vừa nhìn Dương thái y.

“Sao vậy? Khó trả lời lắm sao?”
“Không ạ.”
Dương thái y chỉ là có chút ngạc nhiên, có gì đâu mà không trả lời được?
Ông ta vội vàng nói: “Minh Vương phi vẫn chưa biết sao? Vẫn nhị tiểu thư căn bản không phải là tiểu sản.”
“Vậy thì là gì?
Vân Quán Ninh biết rõ rồi mà vẫn cố tình hỏi.


“Vị thần cũng không biết chuyện gì, Vân nhị tiểu thư rõ ràng không có mang thai.

Hôm nay cũng không phải là chảy máu, chỉ là đến kì kinh nguyệt bình thường mà thôi.”
Dương thái y gãi đầu: “Nhưng Phàn thái y lại nói lúc trước bắt mạch cho Vân nhị tiểu thư, là có mang thai thật.”
“Đến các vị đại phu từng khám cho Vân nhị tiểu thư cũng đều là người có tiếng trong Kinh thành.”
Ông ta khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc: “Bọn họ đều chắc chắn rằng triệu chứng trước đây của Vân nhị tiểu thư là triệu chứng có thai.”
“Hơn nữa còn nghén.”
“Cũng không biết là bọn họ chẩn đoán sai, hay là do ta già rồi nên chẩn đoán có vấn đề!”.

Bởi vì vấn đề này, Dương thái y và các người Phán thái y đã tranh luận đến đỏ cái cổ.

Nhưng cuối cùng cũng chẳng được kết quả gì.

Thấy Dương thái y phủ định bản thân, Vân Quán Ninh cười hỏi: “Phụ hoàng nói như thế nào? Các ông trả lời không thống nhất như vậy, chẳng lẽ phụ hoàng không có phải thái y khác đến khám sao?”
“Có!”.

Dương thái y gật đầu: “Còn phái cả bọn người Hồ thái y đi khám.”
“Nhưng kết luận của bọn họ cũng giống tôi vậy, Vân nhị tiểu thư không hề mang thai!”
Nói rồi, Dương thái y dè dặt nhìn Vân Quán Ninh.


Vị Minh Vương phi trước mắt này là một nữ nhân hung dữ, ông ta biết sau lưng nàng là có hoàng thượng chống lưng.

Nhưng Vân Đinh Lan là nhị muội muội của Vân Quán Ninh…
Cũng không biết trước mắt, Minh Vương phi hỏi chuyện này là có mục đích gì.

Lỡ trả lời không đúng e là ông ta sẽ phải chịu khổ.

Dương thái y lo lắng, trên trán toát cả mồ hôi lạnh.

Thấy ông ta căng thẳng như vậy, Vân Quán Ninh mỉm cười: “Dương thái y không phải lo lắng! Ta chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi, không có ý gì khác.”
Vừa dứt câu, thì nghe Mặc Vĩ kêu đau một tiếng!
Tiếp đó, hắn ta khạc ra cục máu đờm to!
Sau đó thì hô hấp của Mặc Vĩ trở nên thuận hơn, dần ít họ lại.

Trần Bá lúc này mới an tâm.

Ban nãy nhìn lực tay vô lưng Mặc Vĩ của Vân Quán Ninh không hề nhẹ… Vỗ đến mức vương gia cau chặt mày, bộ dạng dám giận nhưng không dám nói.

Đến vương gia cũng không dám chọc nữ ma đầu này, sao mà Trần Bá dám?
Ông ta sợ bản thân nói sai một câu, thì Minh Vương phi sẽ không trị bệnh cho vương gia nữa!
Cho nên ông ta rụt cổ mình, nuốt câu “Minh Vương phi hãy nhẹ tay chút” vào bụng.

Chỉ có thể trừng mắt nhìn thân thể yếu đuối của vương gia bị vỗ đến mức không chống dậy nổi.

Bây giờ Trần Bá mới nhận ra, Vân Quán Ninh mạnh tay vỗ lưng Mặc Vĩ như vậy là vì phát hiện ra hắn ta bị mắc cục đờm máu!
Thấy Trần Bá thở phào nhẹ nhõm một hơi, Vân Quán Ninh nhướng mày hỏi: “Trần Bá, sao ông lại tỏ ra bộ dạng trút được gánh nặng như vậy? Ông đang nghĩ gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận