Vân Quán Ninh chắp tay sau lưng, cúi người nhìn hắn ta: “Sao nào? Chu Vương có chịu phối hợp ta để điều trị chưa?”
Sợ Mặc Vĩ trả lời không đúng, Vân Quán Ninh lại nổi giận.
Trần Bá vội thay hắn ta trả lời: “Bệnh của vương gia nhà ta phải làm phiền Minh Vương phi rồi! Bất kể người cần gì, lão nô cũng nhất định sẽ phối hợp.”
“Rất tốt.”
Vân Quán Ninh gật đầu: “Tìm cho ta cọng dây thừng.”
Không biết nàng cần dây để làm gì, nhưng Trần Bá cũng nhanh chóng đi tìm.
Lúc quay trở lại, đưa dây cho Vân Quán Ninh.
“Đưa cho ta làm gì? Trói vương gia nhà người lại đi!”
“Hả?”
Trần Bá móc tai, ông ta còn tưởng bản thân già rồi nên nghe không kỹ.
Vân Quán Ninh quơ tay cho Dương thái y ra ngoài đời, rồi mới lấy ra một cây kim tiêm, chích không khí trong ống ra: “Hả cái gì mà hả?”
“Ông không trói, chẳng lẽ muốn ta đích thân trói sao?”
Nàng cau mày nhìn Trần Bá.
Trần Bá gãi trán.
“Trần Bá, ông dám!”
Mặc Vĩ nổi giận.
Thế nhưng, Trần Bả chỉ một lòng muốn hắn ta khỏi bệnh, nên toàn tâm phối hợp Vân Quán Ninh… Cho nên dưới ánh nhìn muốn ăn thịt người của Mặc Vĩ, ông ta nhanh chóng trói chặt Mặc Vĩ.
Đôi tay và chân đều bị buộc chặt, bảo đảm hắn ta không thể giấy thoát ra
được.
“Minh Vương phi, sau đó thì sao?”
“Bịt miệng hắn lại.”
Vân Quán Ninh cầm cây kim tiêm bước lại gần.
DIC
Cả Mặc Vĩ và Trần Bá đều là lần đầu tiên thấy cây kim tiêm như vậy.
Nhìn cây kim tiêm vừa dài vừa nhọn đó… Trần Bá rùng mình, nhưng vẫn nghe lời lấy khăn tay nhét vào miệng của Mặc Vĩ: “Vương gia, đừng giận lão nô.”
“Lão nô chỉ là muốn vương gia mau chóng khỏe lại thôi!”
Miệng của Mặc Vĩ không ngừng phát ra những âm thanh mơ hồ: “Ủ u u…”
Lúc này, ánh mắt hắn ta nhìn đầu kim tiêm đó cũng mang theo vài phần kinh hoảng.
Biết sợ rồi sao?
Trong lòng Vân Quán Ninh cười lạnh.
Triệu chứng bệnh của Mặc Vĩ rất giống ung thư thực quản, bởi vì cơn ho dữ dội khiến phổi bị cảm nhiễm nặng, nàng vốn muốn trực tiếp truyền thuốc kháng sinh tĩnh mạch cho hắn ta.
Nhưng sợ Trần Bá và Mặc Vĩ không chấp nhận được, e là sẽ nhìn nàng như nhìn ma quỷ.
Cho nên nàng chọn phương pháp tiêm thuốc kháng sinh, cho phổi hắn ta mau hết viêm.
Ngoài ra, căn bệnh này của hắn ta cần phải được trị tận gốc, không phải hoàn toàn là do phổi.
Khoảng thời gian này, Vân Quán Ninh đã nghiên cứu kỹ càng, tình trạng của hắn ta tuy giống ung thư thực quản.
Nhưng vẫn có chút khác biệt so với ung thư thực quản.
Giống như là
bị hạ độc hơn!
Chỉ là loại độc này có chút phức tạp, hơn nữa xem ra đã tồn tại trong có thể hắn ta nhiều năm rồi, giống như con sâu vậy, từng chút một ăn nội bộ cơ thể hắn ta.
Cho nên Mặc Vĩ mới suy yếu như vậy.
Nếu như nàng đoán không sai, có lẽ Mặc Vĩ đã bị người khác hạ độc từ lúc còn trong bụng mẹ rồi!
Không phải nói là Trần quý phi mất vì bệnh sao?
E là lúc bà ta đang mang bầu Mặc Vĩ, đã bị người khác hạ độc, nhưng không ai nhận ra.
Cũng rất có thể là có người phát hiện ra nhưng không dám nói.
Cho nên độc tố thấm vào nội tạng của bà ta, thấm vào cả cơ thể của thai nhi.
Sau khi được sinh ra, cơ thể Mặc Vĩ đã luôn suy yếu, mắc bệnh cho đến ngày nay…
Nếu như thật sự trúng độc ngay từ lúc trong bụng mẹ, cũng khó mà trách tại sao không ai chẩn đoán ra được.
Bởi vì người trúng độc đầu tiên không phải là Mặc Vĩ, mà là Trần quý phi!
Cho dù muốn điều tra hắn ta đã trúng độc gì cũng không có cách!
Tình trạng này của Mặc Vĩ e là rất khó trị khỏi.
Bây giờ, Vân Quán Ninh cũng chỉ có thể dốc toàn sức lực duy trì tính mạng của hắn ta trước, sau đó mới tìm cách trị bệnh của hắn.
Sau khi tiêm cho hắn ta thuốc kháng sinh và cho hắn dùng thuốc..