Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của nàng, Dương thái y chỉ nghĩ rằng đây là chuyện đại sự gì.

Ông ta nuốt nước bọt: “Minh Vương phi có thắc mắc gì thì cứ nói thẳng, vị thần nhất định biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà nghe.”
“Nghe nói hôm nay ở Doanh Vương Phủ, mẫu hậu đã tức giận đến mức ngất luôn sao?”
“Cái này, chính là chuyện nghiêm túc mà người nói sao?”
Dương thải y tỏ vẻ không nói nên lời, nhưng ông ta cũng không dám nói thẳng.

“Chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ nghiêm túc sao?”
Nhìn thấy bộ dạng tức giận mà không dám nói gì của Dương thái y, Vân Quán Ninh cười khúc khích: “Được rồi, không đùa với người nữa! Ta muốn hỏi xem, Dương thái y làm thái y ít gì cũng ba mươi năm rồi đúng không?”
Từ một thái ý bình thường, trở thành Viện chính của thái y viện chỉ cần vài năm.

“Ba mươi hai năm rồi.”
Dương thái y nhìn nàng một cách dè dặt: “Không biết Minh Vương phi hỏi chuyện này để làm gì vậy?”
Vân Quán Ninh suy nghĩ cẩn thận: “Hơn ba mươi năm à… Dương thái y, chào lão!”
Dương thái y ôm ngực, trái tim cũng bị đâm thành một con nhím gai.

Ông ta nói một cách yếu ớt: “Vi thần, năm nay vị thần mới năm mươi lăm…”
“Năm mươi lăm còn không già sao?”
Vân Quán Ninh xua tay: “Dương thải y đã ở thái y viện nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng biết được chuyện trước đây Trần quý phi sinh bệnh đúng không?
Nghe thấy những lời này…

Dương thái ý vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh cổng của phủ Chu Vương đang đóng chặt.

Lúc này ông ta thở phào nhẹ nhõm, giọng nói bất giác trầm xuống: “Minh Vương phi, người hỏi vấn đề này để làm gì vậy?”
“Ta rất tò mò, rốt cuộc trước đây Trần quý phi đã bị bệnh gì?
Hóa ra, đây mới là vấn đề mà vừa rồi nàng nói, chuyện đó rất nghiêm túc rất nghiêm túc!
Sắc mặt của Dương thái y có chút chần chừ.

“Dương thái y, toàn bộ thái y viện chỉ có người là có lương tâm nhất!”
Vân Quán Ninh bắt đầu thế tấn công “Mật ngọt chết ruồi”: “Ta không tin được những thái y khác! Hơn nữa ngươi có lại lịch lâu năm nhất, chuyện này ta cũng chỉ có thể hỏi ngươi.”
Sắc mặt của Dương thái y do dự.

Không biết là không muốn nói, hay là có chuyện gì không thể nói.

“Dương thái y, ngươi có nỗi niềm gì khó nói ra sao?”
Vân Quán Ninh thăm dò.

cũng không hẳn”.

Dương thái y khẽ lắc đầu, sau khi do dự một hồi lâu thì mở miệng nói: “Minh Vương phi, chuyện này vị thần nói với người, người tuyệt đối không thể nói cho bất kỳ người nào biết.”
“Ngươi nói đi! Ta cam đoan sẽ giữ miệng giữ mồm.”
Vân Quán Ninh VỖ ngực cam đoan.

Lúc này Dương thái y mới nói rủ rỉ về chuyện năm đó.

“Minh Vương phi, vị thần biết rằng người cũng là một người giàu tình cảm, ngay thẳng và luôn đứng về phía công lý.”
Ông ta hạ giọng: “Những thực ra chuyện năm đó của Trần quý phi, vị thần cũng đã từng hoài nghi.”
Mười mấy năm trước, Dương thái y còn không phải là Viện chính.

Mặc dù ông ta đã vào thải y viện nhiều năm, nhưng thái y ở bên trên còn có lại lịch lâu năm hơn và đè ép ông ta.

Muốn vượt hẳn mọi người thì khó khăn biết bao?
“Lúc đó ở trong cung phi tần được sủng ái nhất chính là Trần quý phi”
Lúc đó, Đức Phi còn chưa vào cung.

Thậm chí Mặc Tông Nhiên cũng chưa cải trang tư tuần, cũng không quen biết Đức Phi.


Do vậy trong cung, phi tần được sủng ái nhất chính là Trần quý phi.

“Thế lực của Trần gia rất lớn, Hoàng thượng lại cứ sủng ái Trần quý phi, Minh Vương phi, phải biết được con đường tồn tại trong hậu cung, nếu như muốn tồn tại trong cung.

Hoặc là Hoàng thượng sủng ái, hoặc là thể lực của mẫu gia phải thật lớn”
Vân Quản Ninh gật đầu.

Đạo lý này, nàng vẫn hiểu rõ.

Cũng giống như Thục phi bây giờ, tuy không được Mặc Tông Nhiên sủng ái, nhưng có mẫu gia đỡ lưng.

Mẫu gia của Đức Phi cách xa kinh thành, không có mẫu gia đỡ lưng, nhưng được sự sủng ái đặc biệt của Mặc Tông Nhiên!
“Mà năm đó Trần quý phi đều có cả hai điều này.”
Ánh mắt Dương thái y trở nên sâu xa, ông ta nói đầy ẩn ý: “Nhưng thật ra ngoài hai điều này, còn có một điều khác.”
“Đó là lòng người”
Vừa nghe những lời này, Vân Quán Ninh đã biết rằng chuyện của năm đó nhất định không đơn giản như vậy!
Quả nhiên, nàng chỉ nghe Dương thái y tiếp tục nói: “Tính tình của Trần quý phi ngay thẳng, nhưng không giỏi mánh khóe thu phục lòng người.

Ngoài Hoàng thượng ra, ở trong cung bà ta chỉ có một mình.”
“Không chia bè kết phải với phi tần khác, cũng không lấy lòng hoàng hậu nương nương và thái hậu nương nương!”
Thái hậu nương nương sao?
Trong mấy ngày qua, đây là lần thứ hai Vân Quán Ninh nghe nói về chuyện có liên quan đến thái hậu.

“Thực ra sau khi Trần quý phi lâm bệnh, vị thần may mắn đi theo Viện chính đại nhân lúc đó, cùng nhau chữa bệnh cho Trần quý phi”
Dương thái y khẽ thở dài một hơi: “Chỉ là vị thần cũng chỉ có thể giúp đỡ cho Viện chính đại nhân chứ không thể đích thân bắt mạch cho quý phi.


Lúc đó, quý phi đã bệnh nặng rồi.”
“Bà ta đang có thai, để giữ thai nhi trong bụng, quý phi sống chết cũng không chịu uống thuốc”
Vân Quán Ninh cảm động.

Đây là tình mẫu tử!
Trần quý phi thà dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự ra đời của Mặc Mĩ.

“Lúc đó vị thần đã lén hỏi Viện chính đại nhân, rốt cuộc quý phi đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Viện chính đại nhân chỉ trịnh trọng căn dặn vị thần rằng nếu muốn sống sót thì đừng hỏi những chuyện không nên hỏi.”
Dương thái y cảnh giác nhìn ngó xung quanh.

Thấy xung quanh không có người, lúc này ông ta nhẹ giọng nói: “Vị thần nhận thấy bệnh tình của Trần quý phi rất kỳ lạ.”
“Mấy ngày đó là những ngày dằn vặt nhất trong cuộc đời của vị thần”
Dương thái y vốn muốn lén lút lẻn vào trong cung của Trần quý phi để xem rốt cuộc bà ta đã xảy ra chuyện gì.

“Nhưng còn chưa đợi đến khi vị thần hạ quyết tâm thì đã có thông tin truyền đến rằng Trần quý phi sinh con.”
Mặc Vĩ ra đời rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận