Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Hôm qua nghe nói Đức Phi còn bị bệnh rất nặng, hôm nay đã dậy sớm đi tới Ngự Hoa viên cùng với Trương ma ma, gặp mặt một đám phi tần đang tản bộ để thỉnh an bà ta.

Phi tần trong cung chia làm hai phe.

Triệu hoàng hậu một phe, Đức Phi một phe.

Dĩ nhiên là với tính cách của Đức Phi như thế, sẽ không ai có thể duy trì được “tình bạn” với bà ta.

Bà ta độc tài thô bạo, còn đanh đá hẹp hòi.

Nói chung, nữ nhân trong chốn hậu cung này bình thường dựa dẫm vào Đức Phi, cũng đều đã bị bà ta bóc lột sạch sẽ.

Lần này Đức Phi “lọt xuống đài”, mọi người đều nương nhờ vào Triệu hoàng hậu.

Vậy mà còn chưa tới một tháng, các nàng ta lại phát hiện mình đứng sai phe.


Từ sau khi Triệu hoàng hậu “bị bệnh”, đám phi tần này lại đồng loạt ngã về phía của Đức Phi.

Sáng sớm hôm nay, đã bắt đầu “tám chuyện” ở Ngự Hoa viên.

Trương ma ma tận mắt nhìn thấy, cũng chính tai nghe được.

Bà ta vốn dĩ không muốn nói chuyện này ra, sợ lại khiến nương nương của mình phiền lòng.

Vậy mà ở Khôn Ninh cũng lại có một tiểu cung nữ không quen mặt, đứng dưới chân tường to nhỏ lại với một tiểu cung nữ khác, nói về nội dung mà đám người Đức Phi kia bàn tán.

Hiển nhiên, nương nương của bà ta nghe được lại sục sôi lửa giận.

“Nương nương, người tội gì phải quan tâm tới mấy lời đồn đãi nhảm nhí đó?”
Trương ma ma chần chừ một lúc mới khuyên nhủ.

“Lời đồn đãi nhảm nhí? Lẽ nào là mặt mũi bổn cung không đáng giá?”
Triệu hoàng hậu cười lạnh, nhưng không có tỏ ra tức giận, chỉ mệt mỏi mà quét mắt nhìn Trương ma ma: “Ngươi xem đi, xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng thượng còn không thèm bước tới Khốn Ninh cung một bước.”
“Á tiện nhân Vân Đinh Lan đó, rồi sẽ có một ngày bổn cũng sẽ phải giết chết nó!”
Nàng tức giận siết chặt hai tay.

Lúc trước, bà ta đã nuôi hy vọng với Vân Đinh Lan xiết bao, săn sóc nàng ta vô cùng chu đáo.

Hôm nay, có ý nghĩ muốn giết chết Vân Đinh Lan, trái tim lại vô cùng đau đớn.

Đều là do con tiện nhân đó đã hại bà ta vui mừng trong vô ích, còn trở thành trò cười trong cung.

Triệu hoàng hậu tức giận đến run cả người.

Trương ma ma vốn dĩ định khuyên can, nhưng nhìn thấy sắc mặt của người kia rất tệ.


Biết được lần này bà ta thật sự là vô cùng tức giận, cho nên cũng không tiếp tục khuyên can nữa, chỉ ủ dột đứng ở một bên.

Vì nhiều năm trước đó, Triệu hoàng hậu vẫn luôn có bệnh nhức đầu.

Cơn giận hiện tại khiến đầu của bà ta cứ như là muốn nổ tung, đầu óc quay cuồng không dứt.

“Ôi trời ạ!”
Triệu hoàng hậu lại không nhịn được mà ôm đầu nằm xuống.

Thấy thế, Trương ma ma vội vàng dặn dò cung nhân mời thái y tới.

Nhưng mà Triệu hoàng hậu lại xoay người, nắm tay người kia mà nói: “Mời hoàng thượng tới đây, mời hoàng thượng tới đây!”
Trương ma ma chần chừ.

Lẽ nào mời hoàng thượng tới thì người kia có thể trị khỏi chứng đau đầu của người hay sao?
Trương ma ma bất đắc dĩ, cũng chỉ đành nghe theo.

Mặc Tông Nhiên còn đang nghị sự ở Ngự Thư phòng, Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ đang bẩm báo chuyện liên quan tới việc điều tra về ngũ quân doanh.

Nhìn thấy Trương ma ma, ông tiện tay đuổi về.


Trương ma ma ra về tay không.

Triệu hoàng hậu thấy Mặc Tông Nhiên không tới, đầu lại càng đau nhức hơn.

Ngoại trừ tức giận ra, bà ta còn cảm thấy tủi thân.

Dương thái y vừa thi châm cho bà ta, vừa nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nương nương, hoàng thượng đang bận chính sự.

Nói là sau khi hết bận, sẽ tới thăm nương nương”
“Nhưng mà tình hình của nương nương bây giờ không ổn, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Chuyện không vui thì đừng nên nghĩ nữa, người không muốn gặp thì đừng gặp.

Bệnh đau đầu này của người là bệnh cũ, quanh năm suốt tháng tích tụ nên ủ thành bệnh.”
Ông ta hết lòng khuyên nhủ: “Nương nương, nếu như người lại không nghe lời khuyên nữa, tương lai về già chỉ e là khó mà vượt qua được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận