Ông ta đầu đã bạc trắng rồi, chẳng lẽ còn sợ nói thật sẽ bị Triệu hoàng hậu đánh nữa sao?
Nhớ tới đám thái y ở Thái Y viện kia, mỗi khi nhìn thấy Triệu hoàng hậu đều không ngừng buông lời nịnh bợ.
Cái gì mà “Thanh xuân không đổi, nhan sắc vĩnh hằng”, rồi còn “Mặt vẫn luôn đẹp rạng ngời”
gì đó.
Cũng không thể nghĩ nổi, nhìn Triệu hoàng hậu đã hơn năm mươi tuổi, mặt mày nhăn nheo chảy xệ như này, lương tâm của bọn họ làm sao có thể nói ra mấy lời như thế được nữa.
Vốn dĩ Triệu hoàng hậu đã nhức đầu lắm rồi.
Nghe Dương thái y nói thêm mấy lời này nữa, đầu lại càng thêm đau nhức.
Vào ngay lúc này, người khiến bà ta càng đau đầu thêm nữa đã tới rồi.
Trương ma ma hoảng hốt chạy vào: “Nương nương, nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Có chuyện gì mà người hoảng hốt thế?”
Nhìn Trương ma ma bị dọa cho mặt mày xanh mét, cứ như đang gặp phải đại địch, Triệu Hoàng Hậu chau mày: “Chẳng lẽ có mãnh hổ dã thú đang đuổi ngươi?”
“Không chỉ có mãnh hổ dã thú đâu ạ!”
Trương ma ma chạy nhanh quá nên bây giờ đang thở hồng hộc.
Khi chạy bà ta có một thói quen đó là giơ hai tay lên cao hơn đỉnh đầu…
Cho nên vừa nãy khi chạy, nhìn bà ta như là một con tinh tinh đang giơ hai tay lên, trông rất buồn cười.
Dương thải y không thể nhịn cười, ông ta quay đầu qua một bên cười trộm.
Nhưng Triệu Hoàng Hậu lại cho rằng Dương thái y đang cười nhạo bà ta.
Bà ta nghiêng đầu nhìn ông ta với vẻ mặt không vui, cười lạnh nói: “Đến cả có là mãnh hổ dã thú, một khi tiến vào Khôn Ninh Cung của bổn cung thì cũng sẽ phải ngoan ngoãn thôi.”
Bà ta còn chưa nói hết thì đã có tiếng của cung nữ truyền đến từ ngoài cổng truyền đến: “Minh Vương Phi, người không thể tiến vào đây.”
“Nương nương vẫn còn đang ngủ.”
Minh Vương Phi?
Vân Quán Ninh đến đây sao?
Triệu Hoàng Hậu xanh mắt, mấy lời đã chạy ra đến khóe miệng cũng bị nuốt trở vào.
“Tại sao không thể vào trong? Không phải là cơ thể của mẫu hậu không khỏe sao? Bổn Vương Phi đến đây để chữa bệnh cho mẫu hậu.”
Giọng nói của Vân Quán Ninh vang vọng ở ngoài cửa.
Cuối cùng thì Triệu Hoàng Hậu cũng hiểu tại sao ban nãy Trương ma ma lại hoảng hốt, sợ hãi như vậy.
Bà ta khẩn trương nhìn Trương ma ma, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Mau! Mau đuổi tiểu tiện nhân kia đi cho bản cung!”
Lần trước chính Vân Quán Ninh là người làm cho bà ta tức giận đến mức ngất xỉu.
Bản lĩnh chọc người ta chết ngất mà không đền mạng của nu9 bà ta vẫn còn có ấn tượng sâu sắc, cảm giác cứ như mới là ngày hôm qua!
Hôm nay bà ta còn đang bị bệnh, nếu chẳng may mà tiểu tiện nhân này ra tay vô tình, trực tiếp chọc bà ta tức chết thì…
Cái vị trí Hoàng hậu này nhất định sẽ rơi vào tay Đức Phi!
Bà ta không thể để bọn họ được như ý!
Đáng tiếc, Trương ma mà còn chưa tới kịp đứng dậy thì đã thấy Vân Quán Ninh đã hai tay chắp sau lưng tiến vào trong.
Trên mặt nàng treo một nụ cười, ung dung tự tại cứ như đang bước vào cửa lớn của nhà mình.
Sau lưng nàng còn có một đám người đang lao nhao.
Tất cả đều là cung nhân của Khôn Ninh Cung.
Từ cung nữ thiếp thân của Triệu Hoàng hậu Uyên Ương, đến cung nữ canh cửa, mấy tiểu thái giám, cung nữ vẩy nước quét nhà của Khôn Ninh Cung đều đứng ở đó.
Nhưng cả một đám người đông như vậy sao lại không có một ai dám ngăn cản Vân Quán Ninh?
Triệu Hoàng Hậu tức giận đến mức trán nổi hết gân xanh.
“Cút! Cút ra ngoài hết cho bốn cung!”
Vân Quán Ninh Xuay người: “Nghe thấy không, mẫu hậu bảo tất cả các ngươi lăn ra khỏi đây kìa.”
“Lúc nãy bổn Vương Phi đã khuyên các ngươi rồi, thân thể của mẫu hậu thân khó chịu, cần phải tĩnh dưỡng, một mình bổn Vương Phi đến là được rồi, các ngươi lũ lượt kéo nhau đến.
đây chỉ làm mẫu thân cảm thấy ngột ngạt hơn thôi.”
Triệu Hoàng Hậu: “…Bổn cung bảo cả người nữa đó.”
Đám cung nhân đồng loạt lui ra ngoài, chỉ có Vân Quán Ninh là vẫn đứng tại chỗ bày ra vẻ mặt vô tội..