“Mẫu hậu, con dâu được phụ hoàng phân phó đến đây để chữa bệnh cho mẫu hậu.”
Nàng không thèm để mà tiến lên: “Nếu con mà cử trở về như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ trách tội con dâu.”
“Đánh chết người càng tốt.”
ở trước mặt Vân Quán Ninh, Triệu Hoàng Hậu không cần phải duy trì cái sĩ diện hão và khí chất tao nhã của một hoàng hậu.
Vân Quán Ninh vẫn chẳng quan tâm: “Sao mẫu hậu có thể nói như thế? Không phải người đã ba lần bảy lượt sai Trương ma ma đi mời phụ hoàng tới đây sao?”
“Phụ hoàng đang rất bận bịu”
Nàng chậm rãi tại ngồi xuống một bên: “Huống hồ phụ hoàng cũng nói rồi, ông ấy cũng đâu có biết chữa bệnh! Mà cho dù người có mời phụ hoàng tới, cũng không có tác dụng gì!”
“Nơi này của bản cũng đã có Dương thải y, không cần người phải đến đây mèo khóc chuột.”
Triệu Hoàng Hậu cắn răng, vừa nhìn thấy Vân Quán Ninh là bà ta lại đau đầu, máu tươi ở khắp cơ thể bắt đầu dồn hết lên não.
“Con dâu thật lòng quan tâm mẫu hậu mà!”
Vân Quán Ninh lắc đầu: “Phụ hoàng nói, Dương thái y là đồ ăn hại”
Đồ ăn hại Dương thải y: “…”
Ông ta vô tội mà!
“Từ hôm qua đến hôm nay mà chứng đau đầu của mẫu hậu vẫn không thuyên giảm, có thể thấy được y thuật của ông không tinh.
Cơm ngày nào ông cũng ăn nó dồn hết xuống chân rồi à?”
cũng không biết mấy lời này có thật là lời của Mặc Tông Nhiên không hay là Vân Quán Ninh giả vờ đó là lời của Mặc Tông Nhiên để chế nhạo Dương thái y.
Nhưng mà Dương thái y vẫn cảm thấy…Hoàng Thượng là một người ưu nhã tôn quý, người sẽ không nói ra mấy câu thô thiển như thế.
Ông ta rất muốn đáp lại rằng: Minh Vương Phi, đêm hôm qua người còn tiến vị thần về mà! Lúc đó thái độ của Vương phi đầu phải như thế này!
Sao mà mới qua một đêm Vương phi đã trở mặt không nhận người nữa vậy?
“Nếu y thuật của Dương thái y không giỏi, vậy thì con dâu sẽ khám cho người.”
Nói xong Vân Quán Ninh lấy mấy cái kim vừa dài vừa dày từ trong tay áo ra.
Mặc dù bảo là ngân châm (kim bạc)… nhưng rõ ràng nó là kim thép mà!
Cây kim kia vừa dài vừa thô, độ dày phải bằng một cây đũa, nhìn chẳng thấy giống ngân châm một chút nào!
Triệu Hoàng Hậu trợn tròn cả mắt lên.
Trong ống tay áo của Vân Quán Ninh quả nhiên là cái gì cũng có.
Lần trước nàng trực tiếp lấy ra một cái bàn tính từ bên trong đó, dùng xong lại tùy tiện nhét nó vào trong tay áo, nhét thế nào mà nhìn không thể thấy được.
Hôm nay lại mang ra một cái ngân châm to khủng bố, cũng không biết làm sao nàng có thể nhét nó vào trong tay áo!
Thấy Vân Quán Ninh cầm cây chậm lớn đó tiến lại gần, Triệu Hoàng Hậu bị dọa đến mức cứng hết cả đầu lưỡi.
“Đó, đó, đó là cái gì?”
Bà ta hỏi bằng chất giọng run rẩy: “Vân Quán Ninh, người giỏi lắm, người đang muốn mưu sát bản cung sao?”
Vân Quán Ninh dừng bước, trừng mắt nhìn bà ta: “Lời này của mẫu hậu là thế nào? Con dâu chỉ có ý tốt muốn châm cứu cho người thôi.
Sao bây giờ lại biến thành mưu sát người rồi?”
“Có ai lại châm cứu giống như ngươi?”
Triệu Hoàng hậu gào thét: “Ngươi nhìn cây chấm trong tay Dương thái y đi xem châm của người ta thế nào, còn châm của người thì sao đi.”
Vân Quán Ninh cúi đầu nhìn cây châm khổng lồ của mình…
“Ha ha ha, thật ngại quá, mẫu thân, con cầm nhầm châm.”
>
Nàng vội vàng cất cấy châm khổng lồ đi, vừa tìm kiếm ở trong ống tay áo,vừa giải thích: “Cấy châm kia cũng là dùng để chữa bệnh, nhưng mà là dùng cho bò.”
Triệu Hoàng Hậu: “…”
Cứu mạng!
Một cơn tức nghẹn lại bên trong cổ họng, không thể đi ra mà cũng không thể nuốt vào, bà ta sắp chết rồi!
Đồ tiểu tiện nhân vô lễ này!
Bà ta đường đường là hoàng hậu thế mà thử tiện nhân này dám mang một cây trâm to bự dùng cho trâu bò để chữa cho bà ta.
Còn nói là cầm nhầm… Rõ ràng là đang muốn chọc bà ta tức chết.
“Ngươi đang đánh đồng bổn cung với trâu bò đấy à?”
Triệu Hoàng Hậu dùng tay vuốt vuốt cổ họng, cơn tức giận mới tạm thời bị ép xuống, bà ta nhìn chằm chằm Vân Quán Ninh bằng ánh mắt căm hận, cả người đang hơi run rẩy.
Có thể thấy bà ta đã bị chọc giận.
“Mẫu hậu bớt giận! Đều là lỗi của con dâu.”
Vân Quán Ninh thành khẩn nhận lỗi: “Nếu sớm biết mẫu hậu sẽ tức giận như vậy, con dâu có cầm sai thì cũng nên cầm châm dùng cho lợn, loại châm đó cũng khá là nhỏ.”
Dương thái y đứng ở bên cạnh mà ngạc nhiên đến ngây người.
Đúng là không có cái gì Minh Vương Phi không dám nói!
Trương ma ma trợn mắt tròn lên, Triệu Hoàng Hậu thì sửng sốt.
Sau khi hoàn hồn, Triệu Hoàng Hậu ôm ngực, ghé vào bên giường nôn ra một vũng lớn máu!
“Nương nương!”
Trương ma ma như người mới từ tỉnh lại trong mộng, bà ta hét lên một tiếng, từ chỗ Vân Quán Ninh chạy tới, vươn một thanh đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của Triệu Hoàng Hậu.
Vân Quán Ninh yên lặng lấy ngân châm ra: “Mẫu hậu, con dâu sẽ châm cứu cho người.”
Triệu Hoàng hậu cố gắng dùng sức lực toàn cơ thể để nói ra một chữ: “Cút!”.