Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Vân Quán Ninh VỖ VỖ lên vai ông: “Huynh đệ, hãy tin tưởng ta!”
“Trẫm đánh chết ngươi!”
Mặc Tông Nhiên giơ chân đạp nàng.

Vân Quán Ninh giống như là một con châu chấu, thoắt một cái đã nhảy đến bên cạnh cửa: “Phụ hoàng, người chớ tức giận! Nóng giận có hại cho cơ thể! Hôm khác con dâu sẽ lại đến tìm người.”
“Cút!”
Mặc Tông Nhiên nắm lấy cái mũ trên đầu Dương thái y, ném mạnh về phía cánh cửa: “Ai là huynh đệ của ngươi chứ!”
Mặc dù Dương thái y chưa tới sáu mươi tuổi, nhưng bởi vì thức đêm nhiều năm, làm việc và nghỉ ngơi không quy luật nên chẳng mấy chốc đã trọc đầu.

Trên đỉnh đầu vừa thấy hơi mát mát là cái mũ của ông ta đã bay luôn ra ngoài cửa.

Dương thái y đưa thay sờ cái đầu trụi lủi của mình, chạy đến bên cạnh cửa nhặt mũ về.

Ông ta dở khóc dở cười.

Đấu đá nhau cái kiểu gì mà lại đi ném cái mũ của ông ta như thế.


Mặc Tông Nhiên tức giận, ông ngồi xuống một bên: “Dương thái y, ngươi tới đây làm gì?”
Dương thái y: “Hoàng Thượng, không phải là người gọi vị thần đến đây sao?”
“Ôi, trẫm bị nha đầu kia chọc tức đến mức hồ đồ mất rồi.”
Mặc Tông Nhiên ngồi thẳng người dậy, hít thở sâu một hơi, lúc này ông mới bình tĩnh trở lại: “Ngươi hãy nói rõ ràng cho trẫm nghe về chuyện Vân Đinh Lan giả vờ mang thai.”
Vĩnh Thọ Cung.

Vân Quán Ninh điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi tiến vào trong điện.

Nàng cứ tưởng rằng chỉ có một mình Đức phi ở trong điện, ai ngờ vừa vào đến cửa thì…
Hay lắm!
Bên trong điện có mười mấy phi tần đang ngồi rất chỉnh tề, khi nghe thấy tiếng bước chân của nàng, mười mấy phi tần này đều đồng loạt quay đầu lại nhìn nàng.

Vân Quán Ninh do người ra: “Hello, chào mọi người.”
Chúng phi tần: “???”
Vân Quản Ninh phát hiện ra một sự thật là ngoại trừ Đức Phi đang ngồi phía trên kia thì nàng không nhận ra một người nào hết.


Bên trong hậu cung, ngoại trừ Triệu Hoàng Hậu, Đức Phi và Tôn đáp ứng đã không còn nữa thì nàng không quen một ai khác trong số ba ngài dai lệ của Mặc Tông Nhiên!
“Minh Vương Phi.”
Là quý nhân ngồi bên phải Đức Phi, bà ta đứng dậy nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy Minh Vương phi là một người tài giỏi.

Nhưng khổ nỗi là từ xưa đến nay vẫn chưa có cơ hội để mà nói chuyện với người một chút.”
Vân Quán Ninh cười khách sáo.

Tỷ tỷ à, ngươi là ai?
Liễu tần ở phía đối diện thấp giọng cười nói: “Mấy tỷ muội chúng ta thật sự rất ngưỡng mộ Đức Phi nương nương.

Ở trên dưới cả cái lục cung này, nương nương là người có phúc nhất đó ạ.”
“Không những được Hoàng Thượng chuyên sung nhiều năm mà con sinh được cả nam lẫn nữ.”
Giọng của Liễu tần dễ nghe, lời nói cũng rất êm tại: “Đến cả con dâu của người cũng duyên dáng và có tính cách thú vị.”
“Cái phúc phần này tỷ muội chúng ta có ước cũng không thể có được.”
Rõ ràng là Đức Phi rất thỏa mãn khi nghe mấy lời này.

Bà khoát tay: “Các vị tỷ muội cũng đừng tự coi nhẹ mình! Tương lai mọi người cũng sẽ như vậy.”
Trên mặt Vân Quán Ninh không có biểu cảm gì hết, nhưng trong lòng nàng đang âm thầm mắng: Dối trá!
Những phi tần này người già nhất thì có lẽ là hơn bốn mươi, những người trẻ hơn thì khoảng hơn ba mươi tuổi.

Những người mới tiến cung thì lại còn trẻ hơn nữa, từ khi vào cung đến nay bọn họ vẫn chưa thể ôm chân Đức phi… Những phi tần này đều là những người đứng về phe Đức Phi trong những năm gần đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận