Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Vương ma ma lau nước mắt, sau đó lại lau nước mắt thay cho Vân Quán Ninh: “Vương Phi đừng khóc! Người đi ngàn dặm xa xôi đến hành cung, Thái hậu mà biết nhất định sẽ rất vui.”
“Đêm nay người cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đi, sáng sớm ngày mai là gặp được Thái hậu rồi.”
Vương ma ma cũng là người đã nhìn Vân Quán Ninh lớn lên.

Bà ta cả đời không có con cái, vì Thái hậu yêu thương Vân Quán Ninh nên Vương ma ma yêu thương nàng thật lòng.

“Được.”
Vân Quán Ninh nước mắt rưng rưng nói.

Một đêm không ngủ.

Đêm nay nàng không chỉ nhớ Viên Bảo da diết mà cũng đã sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ một lượt.

Vừa mới nhắm mắt lại thì chân trời đã lộ ra ánh nắng.

Lúc bị Như Yên, mặt trời đã lên đến chính ngọ rồi.

“Vương Phi, bây giờ Thái hậu nương nương đang đi dạo ngay ở trong hoa viên đấy ạ.”
Như Yên nhẹ nhàng nói: “Vương ma ma hầu ở bên Thái hậu, có lẽ là bà ấy vẫn chưa nói cho Thái hậu nương nương biết việc người đã tới hành công.”
“Có lẽ Vương ma ma muốn tạo bất ngờ cho Thái hậu.”

Vân Quán Ninh lập tức rời giường rửa mặt.

Nàng chưa kịp dùng đồ ăn sáng đã lập tức chạy đến hoa viên.

Có một tiểu nha hoàn đứng ở cửa hoa viên, thấy nàng vội vàng đến đây, nàng ấy trầm giọng nói: “Vương Phi, Vương ma ma phân phó nô tỳ đứng ở đây chờ người.”
“Bà ấy bảo khi đến gặp Thái hậu nương nương người hãy đeo cái này vào.”
Nàng ấy đưa cái khay trong tay cho Vân Quán Ninh.

Bên trong cái khay là một bình trà.

Vân Quán Ninh lập tức hiểu ý của Vương ma ma.

Nàng bưng bình trà, cúi thấp đầu đi vào sâu phía trong vườn hoa, Như Yên vẫn theo sát ở phía sau.

Chưa đến đầu bên kia nàng đã nhìn thấy Vương ma ma đang dìu Thái hậu ngắm hoa.

Tối hôm qua Vương ma ma liền đã biết chuyện Vân Quán Ninh đến, bây giờ mặc dù bà ta đang đi cùng Thái hậu.

Nhưng lòng của bà cũng không đặt ở vườn hoa, cứ nhìn về phía sau lưng Thái hậu với vẻ mặt mong chờ.

Đến khi nhìn thấy Vân Quán Ninh cúi thấp đầu, bưng bình trà lại gần đây…

Vương ma ma thở dài một hơi, trên khuôn mặt già nua tràn đầy sự vui mừng và kích động.

Bà ta che dấu đi sự vui mừng và kích động, lại gần Thái hậu nói: “Thái hậu, đi lâu như vậy rồi, người mệt rồi phải không ạ?”
“Người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
Cố Thái Hậu gật gật đầu, bừa bám vào tay Vương ma ma vừa ngồi xuống băng ghế đá.

“Người đâu! Dâng trà.”
Nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ phát hiện ra sự kích động trong giọng nói của Vương ma ma.

Cố Thái Hậu hơi nghi ngờ nhìn bà ta: “Thục Anh, người làm sao vậy?”
Tên thật của Vương ma ma là Vương Thục Anh.

Bà ta là nha hoàn hầu hạ Cố Thái Hậu từ nhỏ, hai người cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ, tình như tỷ muội.

“Không có gì, Thái hậu khát nước rồi đúng không ạ?”
Vương ma ma nhận lấy bình trà từ trong tay Vân Quán Ninh, tự châm một ly trà đưa cho Cố Thái Hậu: “Thái hậu nếm thử chén trà đi, hương vị nhất định đặc biệt thơm ngon.”
Vân Quán Ninh cúi thấp đầu đứng bên cạnh Cố Thái Hậu bên người, nhìn không thấy mặt.

Nhất thời, Cố Thái Hậu tự nhiên không nhận ra nàng.

“Vì sao lại thế? Chẳng lẽ ngươi đổi loại trà khác rồi.”
Cố Thái Hậu tò mò mà nhận lấy chén trà.

Vương ma ma nở nụ cười đầy thần bí, cố tình ra vẻ thần bí: “Thái hậu cứ nếm thử xem mùi vị của trà này thế nào đã.”
Cố Thái Hậu lập tức nhẹ khẽ nhấp một ngụm: “Ừm, hương vị đúng là không tệ! Chỉ có điều cái sự thơm ngon đặc biệt mà người nói, ai gia vẫn chưa nếm ra, ta đâu có thấy thơm ngon đặc biệt gì đâu.”
Nói xong, bà ấy lại nhìn về phía Vân Quán Ninh, rồi nhìn Như Yên đang đứng phía sau nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận