Như Yên cung kính nghe lệnh mà đi.
Cố thái hậu nhìn Vân Quán Ninh, trong lòng càng thêm phức tạp.
Nha đầu mà năm đó bà ấy luôn luôn phải che chở, bây giờ quả nhiên đã lớn
rồi.
Sau đó, Cố thái hậu lại dò hỏi chuyện của nàng cùng với Mặc Diệp.
“Con với Diệp nhi thành thân lâu vậy rồi, nếu đã giải trừ được hiểu lầm lúc trước, vậy giờ hai đứa đã viên phòng rồi chưa? Cái bụng của con có động tĩnh gì chưa?”
Chuyện mà trưởng bối thích quan tâm vãn bối nhất, chính là chuyện về cái bụng.
Vân Quán Ninh thẹn thùng: “Thái hậu! Làm sao lại nhanh vậy chứ?”
“Mặc dù chuyện năm đó là hiểu lầm, nhưng mà tên Mặc Diệp chết giẫm…”
Lời còn chưa nói hết, nàng đã bỗng ngừng lại, cười ngượng ngùng: “Ngài ấy thật sự là thấy áy náy với con, cho nên con sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngài ấy đâu!”
Còn chuyện viên phòng…
[
Trước khi nàng chưa tha thứ cho Mặc Diệp, nàng sẽ không cho hắn có bất cứ tiếp xúc thân mật gì đâu.
Cố thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ: “Bỏ đi, đây là chuyện của bọn trẻ các con.”
“Nhưng mà ai gia cũng phải nhắc nhở con, mấy người huynh đệ của Diệp nhi, không ai là hiền lành cả!”
Bà ấy nói đầy ẩn ý: “Tuy Diệp nhi nhìn bên ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra là đứa hiền lành nhất.
Còn mấy đứa khác, đều là quen thói ngụy trang thôi, các con chớ có bị vẻ ngoài của tụi nó đánh lừa.”
“Nếu như muốn có chỗ đứng, bụng của con nhất định phải hăng hái một chút.”
Vân Quán Ninh sao lại không biết Cố thái hậu là đang có ý nhắc nhở nàng, bảo nàng phải dành thời gian để sinh ra hoàng trưởng tôn trước?
Nàng mỉm cười nói: “Xin thái hậu yên tâm, chuyện này con nhất định làm được.”
Viên Bảo chính là hoàng trưởng tôn đã có từ rất lâu rồi, cho dù có là người nào cũng sẽ đều không thể vượt mặt nàng được.
Dĩ nhiên là nàng chắc ăn rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn tự tin của Vân Quán Ninh, Cố thái hậu còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng chỉ ngậm miệng lại cho qua.
Buổi tối thứ hai rời khỏi kinh thành.
Hai ngày rồi không được gặp Viên Bảo, trong lòng Vân Quán Ninh thật sự rất nhớ thằng bé.
Nàng nằm trên giường, lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được.
Nỗi nhớ nhi tử cứ như từng hạt giống cắm rễ sâu ở trong lòng của nàng, từ đó mà không ngừng bén rễ rồi nảy mầm lớn lên, mọc thành một cây đại cổ thụ to đùng trong lòng.
Nàng rất nhớ nhi tử!
Đêm đến không thể chợp mắt được, mất ăn mất ngủ.
Cũng may sáng hôm sau, trời vừa sáng thì đã có người tới Hành Cung, cho nàng một niềm vui bất ngờ.
Sáng sớm, Như Yên vội vàng vào tầm điện: “Vương phi, có tin vui!”
“Lại là tin vui gì nữa?”
Vân Quán Ninh ngáp một cái: “Ta ở trong hành cùng, ai có thể làm cho ta vui mừng được chứ? Tin vui cái gì?”
“Nếu đó không phải là tin vui mà là kinh hãi, ta sẽ đánh ngươi.”
Như Yên: “… Vương phi, người có thể đừng bạo lực như vậy được không?”
“Bổn vương rất dịu dàng.”
Vân Quán Ninh dụi mắt buồn ngủ, bước xuống mặc quần áo và đi giày vào.
Giọng nói đầy kích động của Như Yên vang bên tai: “Người vào chính điện sẽ biết tin vui là gì!”.
Mặc dù trong hành cùng có rất nhiều cung điện nhưng Vân Quán Ninh vẫn nhất quyết muốn ở cùng với Cố thái hậu trong Triều Huy Đường.
Do đó, Cố thái hậu ở chủ điện, nàng ở thiên điện.
“Thật sao?”
Sau khi Vân Quán Ninh chải tóc rửa mặt xong, nàng đi đến chủ điện..