Nàng chưa kịp nói xong đã bị Mặc Diệp nhẹ giọng cắt ngang: “Cái gì mà thái hậu?”
Không gọi là thái hậu thì gọi là gì?
Vân Quán Ninh ngây người nhìn.
Chẳng lẽ phải gọi là Cô nãi nãi?
“Gọi là hoàng tổ mẫu!”
Thấy vẻ mặt nàng ngây ra, Mặc Diệp lại nói: “Ninh nhi, nàng đã quên hiện tại nàng là Minh vương phi sao, đã ở cùng với bổn vương rồi thì phải gọi là hoàng tổ mẫu.”
Không nên gọi tên xa lạ như thái hậu, cũng không nên gọi Cô nãi nãi theo bậc vai vế của Cố gia.
Nên gọi là “Hoàng tổ mẫu”!
Đây là biểu tượng địa vị, là biểu tượng nữ nhân của Mặc Diệp!
Nụ cười trong mắt Cố thái hậu ngày càng sâu.
Hai ngày nay, sở dĩ bà ấy không chủ động sửa đổi cách xưng hô cho nàng, cũng không yêu cầu nàng đổi, chỉ muốn xem nha đầu này khi nào thì mới chịu đổi.
Ai ngờ không đợi đến lúc nàng tự mình sửa!
Ngược lại, Mặc Diệp đã sửa cho nàng.
Thật tốt!
Có thể thấy Diệp nhi rất xem trọng và quan tâm đến nàng!
Cố thái hậu mỉm cười hài lòng.
“Được rồi, người làm chủ trong nhà, muốn sao nói vậy.”
Vân Quán Ninh gật đầu đáp ứng, quay đầu lại nhìn Cố Thái hậu ngọt ngào gọi một tiếng: “Hoàng tổ mẫu!”
“Hi!”.
Cố thái hậu vui vẻ trả lời.
Nhìn thấy vậy, Viên Bảo cũng ngọt ngào kêu lên: “Cố hoàng tổ mẫu!”
“Ai!”
Đôi mắt của cố thái hậu híp lại, mỉm cười: “Cố hoàng tổ mẫu đọc khó quá! Làm khổ bảo bối của ai gia rồi, cứ gọi cố tổ mẫu là được!
Càng thân mật hơn!
“Cố tổ mẫu!”
Viên Bảo miễn cưỡng hét lên.
“A”
Cố thái hậu đáp lại càng dứt khoát, bà ấy mỉm cười.
Viên Bảo chạy vào vòng tay của Cố thái hậu làm nũng, Vân Quán Ninh lúc này mới hỏi Mặc Diệp: “Tại sao chàng lại ở đây?”
“Nhi tử nhớ nàng.”
Mặc Diệp đáp mà không cần suy nghĩ.
Ngừng một chút, hắn nghiêm túc nói thêm một câu: “Bổn vương cũng nhớ nàng.”
Vân Quán Ninh: “…”
Tại sao cảm thấy má mình nóng ran lên?
Có thể là do đêm qua đạp chăn bông và ngủ không ngon giấc nên bị cảm lạnh đúng không?
Rốt cuộc, hành cung ở đây tương đối lạnh…
Nàng nghĩ thầm, nhưng không để ý đến sự trêu ghẹo lóe lên trong mắt Mặc Diệp, hắn cố ý hạ giọng: “Nàng không nhớ bổn vương sao?”
Vân Quán Ninh: “… Ta nhớ chàng, nhớ chết đi được.”
Mặc Diệp cau mày.
Không phải Như Mặc đã nói muốn theo đuổi nữ nhân thì phải mặt dày vô sỉ sao?
Phải trực tiếp dứt khoát?
Đến chỗ Vân Quán Ninh, thủ đoạn này dường như không hiệu quả lắm?
Hắn khẽ họ một tiếng: “Ninh nhi, sao nàng lại đỏ mặt?”
Giọng nói không hề nhỏ thu hút sự chú ý của Cố thái hậu và Viên Bảo.
Trong mắt Mặc Diệp hiện lên vẻ đắc ý: “Có phải là bởi vì, vừa rồi nàng nói rất nhớ bổn vương không?”
“Vậy nên nàng mới ngại ngùng?”
Vân Quán Ninh: “…”
Nàng thực sự muốn đấm tên nam nhân này một phát!
Cổ thái hậu đang ở đây, làm sao không biết bọn họ đang tán tỉnh ve vãn chứ?
Viên Bảo nhảy khỏi tay bà ấy, lại chạy vào trong vòng tay của Vân Quán Ninh: “Mẫu thân, phụ thân giả bắt nạt người sao?”
Khi nghe danh hiệu này, Cố thái hậu rất vui mừng: “Phụ thân giả?”
“Diệp nhi, Viên Bảo đang gọi ai vậy?”
Lần này, đến lượt Mặc Diệp đỏ mặt.
Hắn nhìn Cố Thái hậu đầy bất mãn “Người biết rồi còn hỏi”, sau đó nhìn Viên Bảo có chút ngượng ngùng nói: “Viên Bảo, gọi phụ vương đi!”
Hắn thầm nghĩ trong lòng: Nhi tử à nhi tử, cho phụ vương chút thể diện đi được không?.