Lúc nãy ông nói rằng khi ông trở về kinh thành, ông muốn Mặc Diệp đưa ra được kết quả của vụ án ở Ngũ quân doanh.
Vì vậy hiện tại, Mặc Diệp mong rằng ông sẽ không về sớm…
Nhưng điều này rõ ràng là không thể nói ra.
Nếu không, miệng của hắn có thể sẽ bị Phụ hoàng tát cho sưng lên!
Dưới ánh nhìn nặng nề của Mặc Diệp, Mặc Tông Nhiên vui mừng rời đi.
Ông vừa mới đi, Như Mặc liền lặng lẽ xuất hiện: “Chủ tử, đã điều tra rõ ràng rồi.
Lần này hoàng thượng rời kinh là vì muốn đến hành cung.”
Hai mắt Mặc Diệp lóe lên: “Hành cung?”
“Vâng.”
Như Mặc gật đầu đáp: “Gần đây hoàng thượng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, ngài ấy định đến Hành Cùng ở ẩn để an tĩnh.”
“Sao lại mệt mỏi thể xác lẫn tinh thần rồi?”
Mặc Diệp nhíu mày.
“Hoàng hậu cãi nhau với Đức Phi nương nương, hoàng thượng bị kẹp ở giữa.
Còn nữa, ản kiện Ngũ quân doanh chưa được giải quyết, Sở Vương cùng Hàn Vương không có chí tiến thủ làm hoàng thượng không vui.”
Như Mặc cố nhịn cười.
Mặc Diệp “A” một tiếng, hắn chống cầm nhìn tấu chương trước mặt.
Lúc Mặc Tông Nhiên rời cung, ông chỉ dẫn Tô Bình Thiện theo.
Tuy rằng ông vui mừng chạy ra khỏi ngự thư phòng, nhưng không ai trong hậu cung biết việc hoàng thượng rời cung.
Như Mặc nhìn vẻ mặt ủ dột của chủ tử nhà mình, nhịn không được hỏi: “Chủ tử, ngài đang lo lăng tiểu công tử bị hoàng thượng phát hiện sao?”
Mặc Diệp ngẩng đầu lên, thở dài một hơi.
Hắn vẫn luôn phân vân giữa việc nên nói cho Mặc Tông Nhiên biết sự tồn tại của Viên Bảo hay không.
Lần này Cố thái hậu nói cũng có lý.
Chỉ giấu được tin này trong chốc lát, chứ không giấu được cả đời.
Đến lúc đó chắc chắn Viên Bảo sẽ xuất hiện trước mặt người khác, khi đó sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Hai ngày nay hắn vẫn luôn lo lắng chuyện này.
Lại không ngờ phụ hoàng của hắn lại đến Hành Cung.
Chuyện này đối với Mặc Diệp mà nói, thì đây là ông trời lựa chọn thay hắn.
Nếu hoàng để phát hiện ra sự tồn tại của Viện Bảo thì đó không phải là do hắn lựa chọn, cũng không phải hắn mang Viên Bảo đến trước mặt hoàng đế.
Cho nên cứ giao mọi chuyện cho ông Trời.
Mặc Tông Nhiên vừa rời đi không lâu, người của Khôn Ninh Cung lập tức đến.
Nói là thân thể Triệu hoàng hậu không khỏe, mời hoàng để đến xem.
Cùng lúc đó, người của Vĩnh Thọ Cung cũng đến.
Nói thân thể của Đức Phi nương nương không khỏe, mời hoàng để đến xem.
Mặc Diệp đau đầu.
Mặc Tông Nhiên cũng không phải thải y, từng người bị bệnh lại không mời thải y mà mời hoàng đế qua.
Không lẽ hoàng đế qua thì ông có thể chữa bệnh cho các bà ta hay sao?
Nhìn thấy Mặc Tông Nhiên không có, cung nhân của hai bên lườm nhau như gà chọi, đi nghênh ngang.
Hoàng đế không ở thì tốt.
Không có người khác, xem như Khôn Ninh Cung cùng Vĩnh Thọ Cung ngang nhau.
Ai cũng không thắng, ai cũng không thua.
Như Mặc tặc lưỡi: “Thảo nào hoàng thượng vội vàng rời khỏi kinh thành như muốn thoát khỏi hố lửa vậy.
Thì ra không phải ai cũng có thể hưởng thụ mỹ nhân!”
“Hoàng hậu cùng Đức Phi nương nương đấu nhiều năm như vậy, hai người diễn tuồng tranh giành tình cảm chưa chán hay sao?”
Tuy hai người đấu đá nhiều năm nhưng người thắng luôn là Đức Phi.
Cho nên Như Mặc mới thốt ra câu này.
Không biết nghĩ đến điều gì, hắn ta chợt nói: “Chủ tử, nếu sau này người muốn nạp trắc phi… ban đêm Vương phi và trắc phi tranh giành tình cảm, thuộc hạ cảm thấy, chắc chắn Vương phi sẽ đẩy người ra ngoài mà không hề do dự”
Dù sao cho đến lúc này, chủ tử của hắn ta vẫn không có địa vị gì ở Thanh Ánh Viện.
Vương phi và tiểu công tử, không ai chủ động giữ hắn ở qua đêm.
Chỉ có tiểu công tử đôi khi rủ lòng từ bi tác hợp, thời điểm còn lại thì cho dù hắn có làm nũng khóc lóc om sòm, vô liêm sỉ đến nỗi đem hết mọi chiêu ra dùng thì Vương phi cũng sẽ không liếc nhìn hắn một cái.
Loại tiết mục tranh giành tình cảm này…
“Vừa rồi thuộc hạ nói sai rồi, chắc chắn Vương phi sẽ không giành tình cảm với trắc phi”
Mặc Diệp cảm thấy hơi đau lòng: “… Người chút ngay!”.