Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Đang cậ
Như Mặc đứng đếm ở bên cạnh: “Chủ tử, nghe nói hắt hơi cũng có quy luật.”
“Đó là hai mắng ba quan tâm! Vừa rồi người hắt hơi bốn cái, tức là hai cái đôi, cho thấy có người đang mắng chủ tử.”
Mặc Diệp xoa mũi, cau mày.

Lúc này, ở bên trong Hành Cung, đúng là có hai người đang mắn hắn.

ko
“Cái thằng khốn này! Dám ngăn cản trẫm nhìn thấy tôn nhi cục cưng! Chờ trẫm về kinh thành, xem trẫm có rút gân lột da, chặt đứt chân nó không?”
Mặc Tông Nhiên tức giận đến nỗi xắn tay áo lên.

Vân Quán Ninh đang vẩy khăn tay, xoa khóe mắt không có chút nước mắt nào rồi nhìn ông với ánh mắt đầy tủi thân.

“Đúng vậy phụ hoàng, Mặc Diệp quá đáng ghét! Ngài ấy nói người luôn mắng ngài ấy, cho nên không cho người thấy Viên Bảo, còn không cho phép nói cho người biết.”
“Phụ hoàng, Mặc Diệp là tên khốn!”
“Đúng, nó đúng là đồ khốn!”
Mặc Tông Nhiên giận không chịu được: “Chờ trẫm về kinh, trẫm không tha cho nó!”

“Không chỉ có vậy.”
Vân Quán Ninh nắm chặt thời cơ tố cáo: “Có chuyện phụ hoàng không biết, Mặc Diệp một lòng hoài nghi đứa nhỏ này không phải con ruột của ngài ấy.”
“Ngài ấy vẫn nghi ngờ Viên Bảo là con hoang’ của con dâu cùng gia đình.”
Nàng khóc: “Mấy năm trước con dâu bị ngài ấy hiểu lầm, cho nên vẫn luôn bị giam ở Thanh Ảnh Viện.

Lúc sinh Viên Bảo ra, là tự con đập bình hoa, dùng mảnh sứ vỡ cắt cuống rốn.”
“Bốn năm qua, vì nuôi sống Viên Bảo, con ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.”
“Thế mà còn bị ngài ấy nghi ngờ là con hoang của gia đình! Phụ hoàng, con dâu oan quá!”
Nàng ôm mặt, khóc đến nỗi không thở được.

Lời này nửa thật nửa giả, nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy chân thành.

Nhất là nàng khóc dữ dội như vậy, đến cả Cố thái hậu cũng không nhịn được
mà rơi lệ, nhận lấy khăn gấm từ trong tay nha hoàn rồi lau nước mắt trên mặt.

Mặc Tông Nhiên cũng không ngờ bốn năm qua Vân Quán Ninh chịu nhiều khổ cực như vậy!
Lòng ông phức tạp hỗn độn.


Ánh mắt lúc nhìn về phía nàng cũng có chút đau lòng.

“Trẫm biết con là đứa trẻ tốt.”
Ông đỡ Vân Quán Ninh dậy: “Chỉ là không ngờ lão thất lại vô liêm sỉ đến vậy!”
“Thảo nào con không nói cho trẫm, Viên Bảo lớn đến vậy, hóa ra là lão thất hiểu lầm con, còn không cho phép con nói với trẫm.”
Mặc Tông Nhiên thở dài, vẻ mặt u sầu.

Nhưng nhìn thấy Vân Quán Ninh khóc đến đau lòng, ông nhíu chặt hai hàng chân mày, vỗ bả vai của nàng: “Quán Ninh, con yên tâm! Chỉ cần trẫm còn, chắc chắn trẫm sẽ làm chủ thay con!”
“Đồ khốn lão thất này, chắc chắn trẫm sẽ trừng trị nó thay con!”
“Sau khi trở về kinh thành, trẫm lập tức trút giận thay con!”.

Lúc này Vân Quán Ninh mới hít mũi một cái: “Phụ hoàng, vậy người có còn trách con dâu gạt ngài chuyện Viên Bảo tồn tại không?”
“Đây cũng không phải là lỗi của con, trẫm trách con làm gì?”
Mặc Tông Nhiên xụ mặt nói: “Huống hồ, con sinh hoàng trưởng tôn cho Mặc gia, đây là lập công lớn! Trẫm khen con còn không hết, sao lại trách tội con?”
Có lẽ nghĩ đến việc Vân Quán Ninh chịu tủi thân…
Ánh mắt của Mặc Tông Nhiên nặng trĩu, suy tư trong phút chốc, sau đó bảo Tô Bỉnh Thiện: “Lập tức soạn chiếu chỉ, truyền chỉ của trẫm, về kinh!”
“Hoàng thượng, nơi này là Hành Cung”
Tô Bình Thiên cẩn thận nhắc nhở.

“À, vậy truyền lợi của trẫm, về kinh!”
Mặc Tông Nhiên vung ống tay áo một cái” “Minh Vương phi có công, ban cho một nghìn mẫu ruộng tốt, vô số vàng bạc châu báu, ngoài ra.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận