“Mẫu phi.”
Lời của Vân Quán Ninh ít nhưng ý nhiều.
Sắc mặt của Cố thái hậu hơi cứng đờ, rồi lại giả vờ như không có chuyện gì bưng chén trà lên, khẽ nhấp một miếng.
“Ai gia đồng ý”
Mặc Tông Nhiên thì không rõ: “Mẫu hậu, Quận Ninh, bà tôn hai người đang nói chuyện gì mà thần thần bí bí vậy? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, trẫm không đoán được.”
Suy nghĩ của nữ nhân cong cong quẹo quẹo.
Hết lần này đến lần khác, các nàng chỉ cần liếc nhau thì có thể hiểu đối phương muốn nói gì.
Một đại lão gia như ông thì sao có thể đoán ý của bọn họ?”
“Mẫu phi không thể giữ bí mật.”
Vân Quán Ninh bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Điều này thì Mặc Tông Nhiên hiểu.
“Nói có lý”
Ông đồng ý.
Tính tình của Đức Phi.
Nếu biết Viên Bảo tồn tại, biết hoàng trưởng tôn là của Minh Vương Phủ… e rằng bà ta sẽ đứng trên nóc nhà cao nhất của hoàng cung rồi thông báo với toàn kinh thành.
Chưa kể, ngày nào bà ba cũng đến trước mặt Triệu hoàng hậu khoe khoang.
Lần này Triệu hoàng hậu bị vả mặt, Đức Phi đã vội vã ghé thăm từng cửa cung.
Nếu như biết Viên Bảo, sao bà ta lại có thể kiềm chế được?
“Phụ hoàng, thật không dám giấu người.”
Vân Quán Ninh đau đầu đỡ trán: “Cách đây vài ngày, Phi Phi gặp Viên Bào.”
Không đợi nàng dứt lời, Mặc Tông Nhiên đã chen ngang: “Con nói gì? Hóa ra Phi Phi cũng biết Viên Bảo tồn tại?”
“Vâng.”
Vân Quán Ninh thành thật gật đầu.
Mặc Tông Nhiên tức giận đến nắm chặt nắm đấm: “Được lắm, đồ khốn nhà mấy người, thế mà dám gạt trẫm!”
“Ngoại tổ phụ cùng cữu cữu của con cũng biết.”
Vân Quán Ninh chớp mắt: “Được rồi, còn có Tổng Tử Ngư, Trần Bá quản gia của Chu Vương Phủ cũng biết… đến cả Hàn Vương cùng Hàn Vương phi cũng đã gặp Viên Bảo.”
Mặc Tông Nhiên tức đến đỏ mặt.
“Nhưng mà đã mua chuộc Phi Phi, Tống Tử Ngư cũng biết thân phận đặc thù của Viện Bảo nên sẽ không nói cho bất cứ ai.”
Ngay cả Đức Phi cũng có thể bị lừa gạt, có thể thấy được cô cô ruột Mặc Phi Phi yêu thương Viên Bảo đến cỡ nào.
“Còn Trần Bả, con chỉ cần uy hiếp một chút là ông ta ngậm miệng”
Vân Quán Ninh suy tư chớp chớp mắt: “Hàn Vương cùng Hàn Vương phi là dễ lừa nhất.
Con đeo mặt nạ cho Viên Bảo, lừa bọn họ đó là con nuôi của con.”
“Thế mà hai người không nghi ngờ chút nào!”
Mặc Tông Nhiên: “… Trẫm biết phu phụ lão nhị là khó tin tưởng nhất”
Vân Quản Ninh củi đầu cười cười: “Cho nên phụ hoàng, không còn ai khác biết đến sự hiện diện của Viện Bảo.”
“Hy vọng phụ hoàng có thể bảo vệ sự an toàn cho tôn nhi của người, nhớ đừng nói cho mẫu phi”
Nếu như Đức Phi biết, thì đừng nói là thông báo cho toàn thiên hạ.
Bà ta còn có thể đến Minh Vương Phủ mỗi ngày, hoặc là dẫn Viên Bảo về cung.
Nói chung, bà ta muốn chiếm lấy Viên Bảo.
“Lần trước, sau khi thuyết phục Phi Phi, nửa đêm mẫu phi đến Minh Vương Phủ.
Cũng may con dâu có chuẩn bị từ trước, con để bà tôn trong phủ ở Vương Phủ một đêm.
Nói đến đây, Vân Quán Ninh lại nghĩ đến dáng vẻ tức giận đến đóng sập cửa rời đi của Đức Phi.
Nàng cười xán lạn: “Phụ hoàng, người có thể bảo đảm không nói việc này cho mẫu phi sao?”
Cố thái hậu mở miệng: “Đức Phi mãi cũng chưa trưởng thành, giống hệt đứa trẻ lên ba!”
Không biết là bà ấy đang khen Đức Phi lương thiện ngây thơ, hay là đang nói khéo bà ta không thông minh…
Mặc Tông Nhiên đổ mồ hôi: “Mẫu hậu, bây giờ Đức Phi vẫn có chút tiến bộ! Nếu không tin thì người cứ hỏi Quán Ninh, có phải thái độ của Đức Phi đối với nó có thay đổi chiều hướng tốt không”
Một bên là mẫu hậu, một bên là nữ nhân mà ông yêu.
Hai nữ nhân này xảy ra mâu thuẫn thì người khó xử là ông..