Nhìn dáng vẻ đắn đo của ông, Vân Quán Ninh chỉ thấy buồn cười.
Nhớ lại trước đây nàng với Đức Phi đổi chọi gay gắt, dường như Mặc Diệp cũng cảm thấy bất đắc dĩ như thế này…
Làm nam nhân quá khó!
Nàng không nhịn được mà tắt lưỡi.
“Phải không?”
Cố thái hậu lạnh lùng nói: “Nhưng ai gia còn nhớ lúc trước nàng ta đối xử với Ninh nhi như thế nào?
Mặc Tông Nhiên không chịu: “Mẫu hậu, chúng ta nên nói một vài chuyện vui vẻ thôi! Tôn nhi của trẫm thật đáng yêu, đêm nay ngủ với hoàng tổ phụ!”
Mặc Tông Nhiên rời kinh đã được bốn ngày.
Đám người Triệu hoàng hậu cũng đã cảm thấy có gì đó khoogn đúng.
Gần đây, Lương tiểu công công vẫn luôn canh gác ở Ngự Thư Phòng, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.
Ngay cả khi lâm triều, nghe nói là Mặc Diệp vào triều thay chứ không thấy Mặc Tông Nhiên.
Cũng không biết là có chuyện gì.
Là hoàng đế bị bệnh?
Hay là có chuyện khác?
Triệu hoàng hậu hoài nghi nhưng không tìm được ai để hỏi thăm.
Đại thần trong triều không biết chuyện gì, cung nhân trong Ngự Thư Phòng và Cần Chính Điện thì không hề nửa lời.
Nghĩ một hồi, bà ta sai người mời Mặc Hồi Diện về.
“Diên nhi, mấy ngày qua con có gặp phụ hoàng của con không?”
“Chưa từng”
Mặc Hồi Diên thành thật lắc đầu: “Mẫu hậu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Con biết mấy ngày nay phụ hoàng của con bạn chuyện gì không?”
“Con không biết.”
Mặc Hồi Diên tiếp tục lắc đầu.
Triệu hoàng hậu: “… Con thì được tích sự gì? Nếu là tam đệ của con thì đã biết từ lâu! Còn có, mặc dù hoàng thượng không lên triều, sao không phải là con thay ông ấy xử lý triều chính?”
“Mà là Mặc Diệp? Có thể thấy đây là do con không chịu đấu tranh, phụ hoàng còn chưa hài lòng con!”
Mặc Hồi Phong cúi đầu, không nói được lời nào.
Nhìn bên ngoài, dù hắn ta có bị mắng thì cũng không cãi lại.
Giống như hắn ta đã quen với việc bị Triệu hoàng hậu răn dạy, trách cứ, quen bị bà ta so sánh với các huynh đệ khác từ lâu.
Nhất là với Mặc Hồi Phong cùng Mặc Diệp…
Nhưng thật ra, mắt của Mặc Hồi Diên có chứa đựng sự không cam lòng.
Răn dạy hồi lâu, Triệu hoàng hậu hơi khô miệng khô lưỡi.
Bà ta bưng chén trà trước mặt rồi uống cạn: “Diên nhi, con đừng trách mẫu hậu mắng con! Con là lão đại mà lại kém cỏi hơn những người khác.”
“Bây giờ Phong nhi còn bị giam ở Vương Phủ, mẫu hậu chỉ có thể trông cậy vào con.”
“Nếu như con còn không biết cố gắng thì mẫu tử chúng ta sẽ bị Đức Phi giẫm lên”
“Mẫu hậu dạy phải.”
Mặc Hồi Diên vẫn giữ dáng vẻ kín miệng có đánh chết cũng không nói tiếng nào.
Thấy vậy, Triệu hoàng hậu càng tức thêm, bà ta không thể làm gì khác ngoài vung tay: “Con trở về đi! Còn nữa, bảo lão bà của người qua lại với Vân Quán Ninh nhiều vào.”
“Mẫu hậu muốn xem tiểu tiện nhân kia có bản lĩnh gì mà được hoàng thượng che chở.”
“Vâng, con biết rồi.”
Mặc Hồi Diện xoay người đi ra.
Triệu hoàng hậu càng giận, bà ta cầm chén trà đập vào cạnh cửa.
Cùng lúc đó, Vĩnh Thọ Cung.
Vẻ mặt của Đức Phi căng thẳng: “Diệp nhi, mấy ngày nay không thấy phụ hoàng con đầu, đều cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao con lại xử lý chuyện triều chính thay ông ấy?”
“Hay là thân thể của phụ hoàng con không khỏe?”
Mặc dù không khỏe thì cũng phải gặp bà ta chứ.
Bà ta bị chặn ở ngoài cửa Ngự Thư Phòng, hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên đấy!
“Không phải.”
Mặc Diệp giữ kín như bưng.
“Hay hoàng thượng coi trọng con, muốn lập con làm thái tử?”
Đức Phi vội vàng hỏi..