Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Mặc Hàn Vũ e dè nhìn hắn một cái.

“Không đâu.”
Mặc Diệp thu tầm mắt về, sau đó lại xem thư từ trong tay một lượt, gấp lại cẩn thận rồi bỏ vào trong người: “Bổn vương coi như chỉ biết tam ca là người làm chuyện này.”
“Đợi phụ hoàng trở về, bổn vương sẽ nói đúng sự thật.”
Để xem Mặc Tông Nhiên sẽ xử lý Mặc Hồi Phong thể nào!
“Cảm ơn đệ, lão thất!”
Mặc Hàn Vũ tỏ vẻ biết ơn.

Hắn ta trơ mắt nhìn Mặc Diệp nhét thư vào trong người, ban đầu hắn ta định nhào đến cướp
lại…
Nhưng hắn rụt cổ lại, chỉ dám nghĩ thôi, không dám hành động.

Thứ nhất, hắn ta không đánh lại Mặc Diệp, sau cùng chắc chắn sẽ bị đánh một trận no đòn.

Thứ hai, tuy hắn ta đã uống thuốc giải, nhưng bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Ngộ nhỡ tên khốn lão thất này lại nói với hắn vài lời, khiến hắn lại bị tê liệt thì sao?
Mặc Hàn Vũ khóc không ra nước mắt.

Trong hành cùng, tiếng cười nói vang lên không ngớt.

Hành cung vắng lặng đã lâu, mấy ngày nay lại nhộn nhịp vui vẻ trở lại.


Kể từ khi Mặc Tông Nhiên cũng đến hành cung, Vân Quản Ninh bèn tự mình xuống bếp, một ngày ba bữa đổi món liên tục cho ông ấy.

Cố thái hậu già yếu bệnh tật, Mặc Tông Nhiên là trưởng bối, Viên Bảo lại là con trai.

Một ngày ba bữa của bọn họ, Vân Quán Ninh đều phối hợp chay mặn, đầy đủ dinh dưỡng.

Hơn nữa còn không lặp lại!
Nàng làm một số món ăn hiện đại, Mặc Tông Nhiên bọn họ chưa từng thấy, chưa từng nghe và càng chưa từng ăn… nhưng chỉ trong thời gian vài ngày, hầu như bọn họ đều béo lên rồi.

Có cháu trai bảo bối bầu bạn, Mặc Tông Nhiên cảm thấy rất thoải mái.

Hầu như không còn vẻ u ám như thường ngày.

Giờ đây, chẳng qua cũng chỉ là một lão gia tử hiện từ đôn hậu mà thôi.

Cố thái hậu ngồi hóng mát dưới hiên, nhìn Viên Bào và Mặc Tông Nhiên chơi đùa, Vân Quản
Ninh vừa nghiền bột thuốc vừa bật cười vui vẻ.

Viên Bảo lúc này đang cười trên vai Mặc Tông Nhiên.

“Dám cưỡi lên đầu phụ hoàng làm mưa làm gió, Viện Bảo đúng là người đầu tiên đó.”
“Chắc hẳn là người duy nhất có một không hai.”

Cố thái hậu cười đáp.

“Đúng vậy!”
Vân Quán Ninh thu dọn thuốc bột xong, nàng lại bốc một nắm dược liệu lên, sau đó đưa lên mũi ngửi thử: “Hoàng tổ mẫu, bữa tối người muốn ăn gì?”
Nhắc đến bữa tối…
Hai mắt Cố thái hậu bừng sáng đáp: “Ai gia muốn ăn lẩu!”
“Không được.”
Vân Quán Ninh không hề do dự chút nào từ chối bà ấy: “Đó là món ăn có nhiệt lượng cao.”
“Thỉnh thoảng chỉ được ăn một lần, đổi khẩu vị, ăn cho đỡ thèm là đủ rồi.

Người đã lớn tuổi, cơ thể lại còn chưa khỏi bệnh, không thể ăn thường xuyên.”
Nghe thấy lời này, Cố thái hậu mím môi đáp: “Được thôi.”
Lúc này Mặc Tông Nhiên đội Viên Bảo đi vào, hai người mồ hôi đầy đầu.

Vừa nghe thấy món lẩu, Mặc Tông Nhiên cũng lập tức hùa theo: “Trẫm cũng muốn ăn lẩu!”
“Không được.”
Vân Quản Ninh kiên quyết từ chối.

Mặc Tông Nhiên: “Vậy đồ nướng?”
“Cũng không được.”
Vân Quán Ninh từ chối không thương tiếc.

Mặc Tông Nhiên trừng mắt nói: “… cái này không được cái kia cũng không được, vậy con hỏi bọn ta làm gì! Chi bằng con tự làm là cho xong, con nấu gì thì bọn ta sẽ ăn đó!”
Lão gia tử này, đúng là càng ngày càng …
“Vậy thì ăn cháo trắng với dưa leo muối khô đi.”
Vân Quán Ninh cố tình chọc bọn họ.

“Nha đầu nhà con, con làm vậy chẳng phải…”
Mặc Tông Nhiên còn chưa nói xong, Tô Binh Thiện đã thở hồng hộc chạy đến: “Hoàng thượng hoàng thượng, chuyện lớn không hay rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận