Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


“Trong cung vừa truyền tin đến, nói…”
“Ui chao ôi!”
Còn chưa dứt lời, Tô Bỉnh Thiện đã trượt chân một cái, cả người ngã xuống đất!
Vừa rồi chính hai người Mặc Tông Nhiên và Viên Bảo vui chơi thỏa thích đã hại ông ta ngã… hai người họ chơi bắn ná cả buổi trời, bây giờ trên mặt đất toàn là những viên đá nhỏ!
Tô Bỉnh Thiện bị ngã sấp mặt, một hồi lâu cũng không ngồi dậy nổi!
Viên Bảo nhanh trí bước đến dìu ông ta dậy: “Tô công công ông không sao chứ?”
“Đa tạ hoàng trưởng tốn điện hạ.”
Tô Bình Thiện nhăn nhó, cả người ngã đau đớn vô cùng!
Răng giả trong miệng cũng suýt chút văng ra ngoài!
A di đà phật, mấy chiếc răng giả đó là bảo bối mấy ngày trước lúc sinh thần ông ta, Minh Vương Phi đã tặng cho ông ta!
Tô Binh Thiện coi như bảo bối thủ động vào răng giả, thấy răng giả còn nằm yên trong miệng, lúc này ông ta mới yên tâm.

Ông ta đỡ lưng, nhìn những viên đá vung vãi đầy đất…

V
“Xin lỗi Tô công công, đây đều do ta và hoàng tổ phụ chơi bắn ná vứt ra đó”
Viên Bảo chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Tô Bỉnh Thiện khóc không ra nước mắt đáp: “… lão nô không sao, hoàng trưởng tốn điện hạ yên tâm!”
Mặc Tông Nhiên đã không còn kiên nhẫn được nữa.

2

Ông cau mày, mất kiên nhẫn hỏi: “Trong cung truyền tin tức gì đến?”
“Hoàng thượng!”
Tô Bính Thiện lúc này mới phủi bụi trên người, vội vàng đáp: “Trong cung truyền tin đến, nói hoàng hậu nương nương bệnh nặng! Bây giờ dường như đã sắp hấp hối rồi, nói hoàng thượng nhất định phải hồi cung một chuyến!”
Nghe xong, mấy người Vân Quản Ninh chợt thay đổi sắc mặt.

“Tô công công, vừa nãy ngươi nói gì?”
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn Tô Binh Thiện: “Mẫu hậu sắp hấp hối rồi?”
“Không phải người ta nói người xấu sống dai sao? Mẫu hậu bây giờ mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao lại sắp không xong rồi?”
Lời này quả thật vô cùng to gan, đại nghịch bất đạo!
Nhưng lúc này cũng không ai truy cứu những lời to gan của nàng.

Cố thái hậu nghiêm giọng nói: “Tô Binh Thiện, chuyện này là thế nào?”
“Thái hậu nương nương, nô tài cũng không rõ! Nhưng người đến đưa tin là người của Minh Vương, chắc tin tức này không phải giả đâu! Hoàng hậu nương nương sợ là thật sự…”
Tô Bình Thiện khẽ lắc đầu, không nói gì thêm nữa.


Ánh mắt Mặc Tông Nhiên chợt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

Vân Quán Ninh nhìn ông nói: “Phụ hoàng, hay là người mau hồi cung đi!”
“Nếu hồi cung muộn, sợ là không thể gặp mặt hoàng hậu lần cuối được!”
“Trẫm không về.”
Mặc Tông Nhiên giống như một đứa trẻ lên ba, ngồi bệt dưới đất cùng với Viện Bảo, nhặt hết những viên đá nhỏ xung quanh lên, sau đó đưa cho Viên Bảo.

Viên Bảo đang chơi bắn ná.

“Ai biết được hoàng hậu không xong thật hay là giả vờ không xong chứ?
Hẳn lạnh lùng hừ một tiếng: “Trẫm còn chưa chơi với tôn tử bảo bối của ta được bao nhiêu cả, trẫm không đi.”
Nữ nhân Triệu hoàng hậu đó.

Bọn họ làm phu thê nhiều năm, sao ông lại không hiểu con người của Triệu hoàng hậu chứ?
Ai biết được nữ nhân này rốt cuộc đang giở trò gì, bà ta cố tình lừa ông ấy trở về, hay là bị bệnh thật đây?
“Hơn nữa, cho dù bị bệnh nặng thật, trong cung có nhiều thái y như vậy, lẽ nào trẫm trở về thì có thể chữa khỏi bệnh cho nàng ta hay sao?”

“Phụ hoàng, nếu mẫu hậu sắp không xong thật, người không về chắc chắn sẽ bị người đời bàn tán!”
Vân Quản Ninh chân thành khuyên nhủ.

“Trẫm mà sợ miệng lưỡi người đời sao?”
Mặc Tông Nhiên hiển nhiên sẽ không sợ.

Vừa rồi ngay cả khi Tô Binh Thiện bị ngã không bò dậy nổi, ông ấy còn không có kiên nhẫn đợi Tô Bình Thiên đứng dậy rồi hỏi chuyện.

Bây giờ nhặt đá cho Viện Bảo chơi bắn ná, ông ấy lại vô cùng kiên nhẫn.

Viên Bảo không ngừng bắn những viên đá trong tay ra, ông ấy cũng không ngừng nhặt chúng về…
Mặc Tông Nhiên không ngại phiền, nhặt đá hết lần này đến lần khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận