Hơn nữa, nếu bọn họ cùng nhau hồi kinh cũng khó tránh sẽ gây sự chú ý.
Đến lúc đó, Viện Bảo bảo bối chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Mặc Tông Nhiên thở dài một hơi, cảm nhận được xe ngựa đang chầm chậm lăn bánh… thật ra đã rất nhanh rồi, nhưng ông đang nóng lòng muốn về, thật muốn lập tức bay về kinh thành.
Xử lý xong mọi chuyện sẽ đến đón Viên Bảo.
Vì vậy mới cảm thấy xe ngựa chạy chậm.
“Sao lại chậm như vậy? Tăng tốc đi! Ngựa đói hay là trẫm để các ngươi đói?”
Thị vệ đảm nhiệm đánh xe ngựa vô cùng đáng thương nói: “Hoàng thượng, đã rất nhanh rồi!”
“Trẫm thấy chưa nhanh! Tăng tốc thêm đi!”
Thị vệ không biết làm sao, đành phải quất ngựa một roi.
Ngựa bị giật mình, bắt đầu chạy điên cuồng… Tô Bình Thiện ngồi cùng thị vệ cũng lập tức bám chặt xe ngựa, suýt chút đã văng ra khỏi xe!
Ngựa chạy bằng băng trên con đường bằng phẳng giữa rừng.
Tô Binh Thiện có thể cảm nhận được gió lớn điên cuồng táp vào mặt, sắp thổi bay cả chiếc mũ trên đầu ông ta.
Ông ta vừa ôm đầu vừa bám chặt xe ngựa.
Gió lùa vào trong khoang miệng, ông ta chật vật phát ra tiếng “vù vù vù” trong cơn gió.
Nhưng Mặc Tông Nhiên vẫn chưa hài lòng, còn ở trong xe quát to: “Nhanh thêm chút nữa!”
Thị vệ: “…”
Đây đã là tốc độ cực kỳ nhanh rồi, còn muốn nhanh hơn nữa sao?
Xe ngựa cũng đâu thể bay được?
Hoàng thượng ngồi trong xe ngựa, không rõ tình hình bên ngoài, Tô công công đáng thương đã không chống đỡ nổi nữa rồi, còn nhanh hơn nữa sẽ bay khỏi xe mất!
Thế nhưng không dám không nghe theo lệnh của hoàng đế, thị vệ đành phải ra sức quất roi vào mông ngựa.
Bây giờ thật khủng khiếp, ngựa hí dài một tiếng, sau đó bắt đầu điên cuồng chạy đi!
Làm kinh động cả vô số chim chóc trong rừng!
“Tốc độ như vậy mới được…”
Mặc Tông Nhiên hài lòng cười, còn chưa nói xong bỗng nhiên ông cảm thấy xe ngựa dường như đang bay vọt lên!
Ngay sau đó, cả người lẫn ngựa đều ngã vào khe núi bên cạnh.
May mà khe núi này cũng không cao, ngã xuống không sao cả, chỉ có xe ngựa bị hư thôi.
Tô công công đã chật vật không thể nhận ra được nữa.
Bím tóc đã bay tán loạn, đầu tóc bù xù giống như vừa bị người ta bắt nạt, cơ mặt còn đang run rẩy, răng giả trong miệng bay sạch không còn cái nào, thậm chí trên mặt còn chi chít vết thương do nhánh cây sượt qua để lại.
“Hoàng thượng.”
Tô Bỉnh Thiện uất ức bật khóc: “Răng giả Minh Vương Phi tặng mất hết rồi!”
Ông ta há miệng ra, đưa tay chỉ vào hàm răng lộn xộn không đều: “Mấy chiếc răng giả đó là bảo bối của nô tài đó!”
“Ngươi vẫn còn bảo bối sao?”
Cả người Mặc Tông Nhiên ướt sũng trèo ra khỏi khe suối, ông ngồi một bên vắt nước trong tay áo nói: “Không phải bảo bối của người đã mất từ mấy chục năm trước rồi sao?”
Giết người không dao, giết người không dao mà!
Tô Bỉnh Thiện uất ức ngoảnh đầu đi, ông ta cần yên tĩnh.
Không bình tĩnh trở lại thì không thể nói chuyện vui vẻ với hoàng thượng được.
“Không phải chỉ là răng giả thôi sao? Tuổi người cũng trạc tuổi trẫm, xem xem răng của trẫm tốt biết mấy? Do người ăn nhiều đường, răng rụng hết rồi!”
Mặc Tông Nhiên còn chậm dầu vào lửa nói: “Xem ngươi sau này còn dám ăn đường nữa không”
Tô Binh Thiện: “…”
Hoàng thượng bây giờ sao lại có tác phong này chứ!
Rõ ràng là học theo thói xấu của Minh Vương Phi rồi!
Thấy ông ta uất ức không nói gì, hẳn là giận thật rồi..