Ngày thường bà luôn quan sát, Triệu hoàng hậu luôn để Nam Cung Nguyệt hoặc Tân Tự Tuyết vào cung cùng bàn bạc chuyện hậu cung.
Nhìn mẹ chồng con dâu nhà người ta trông thật hòa thuận, ấm áp.
Lần này, đến lượt là nếm thử mùi vị!
Lý ma ma bất lực cười cười: “Chẳng lẽ người quên sao? Vương phi còn ở trong hành cung cùng Thái hậu nương nương, còn chưa hồi cung!”
“Đúng vậy, bổn cung quên mất!”
Đức phi cau mày: “Nhưng mà, nha đầu thối này! Tại sao lại không thèm quan tâm bổn cung vậy chứ?”
“Có phải là bổn cung đang nuôi một đứa bạc tình không!”
Lý ma ma thở dài nói: “Nương nương, người còn chưa nuôi vương phi mà! Vương phi không phải loại người như vậy, người nên cùng vương phi sống hòa thuận rồi hẵng nói!”
Hơn nữa, Cố thái hậu là cô nãi nãi của Vân Quán Ninh, người ta thiên vị thì cũng đúng mà?
Thấy nương nương nhà mình chán nản, Lý ma ma lắc đầu bất lực.
Ngự thư phòng.
Mặc Tông Nhiên nhìn Dương thái y đang quỳ trước mặt mình, buồn bực quát lên: “Cái tên hồ đồ nhà ngươi!”
“Lại dám giúp hoàng hậu lừa ta trở về?”
Mặc dù vừa rồi ở Khôn Ninh Cung đã phạt Dương thái y hai mươi gậy.
Nhưng hiện tại Dương thái y vẫn còn nguyên vẹn, rõ ràng không có dấu vết bị đánh.
“Hoàng thượng, vị thần oan quá! Hoàng hậu đã nói nếu vi thần không làm theo chỉ thị của người thì nhất định sẽ vặn đầu vị thần!”
Dương thái y tự bào chữa cho mình.
“Vậy ngươi không sợ ta lấy đầu chó của ngươi sao?”
Mặc Tông Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Cút ngay! Nhìn thấy người là thấy khó chịu!”
Dương thái y như được đặc xá, cầm hộp thuốc đi ra ngoài mà không quay đầu lại.
“Diệp Nhi, chuyện mà trẫm dặn dò con kết quả ra sao rồi? Trẫm trở về sớm hơn dự kiến mấy ngày, nếu không tra ra, trẫm sẽ cho con thêm vài ngày…”
CL
“Không cần, phụ hoàng.”
Sắc mặt Mặc Diệp không chút thay đổi: “Nhi tử đã có chứng cứ rồi.”
Hắn trình lên bức thư tín: “Người đứng sau chuyện này là tam ca.”
Mặc Tông Nhiên không bất ngờ trước kết quả này.
Sau khi đọc kỹ bức thư tín, ông ta hừ lạnh một tiếng đập bức thư tín xuống bàn: “Lão tam này! Xem ra là trẫm quá khoan dung cho nó rồi!”
Cơn giận của hoàng thượng khó mà nguôi ngoai.
Lần này Mặc Hồi Phong đã hoàn toàn cuốn mình vào bên trong.
Không những không cướp về được Ngũ Quân Doanh, hắn ta còn bị tước phong hiệu “Doanh Vương” và bị hạ lệnh chuyển sạch nhà kho vương phủ.
Mặc Hồi Phong của ngày hôm nay không còn là Doanh Vương oai phong lẫm liệt nữa.
Chỉ là một tam vương gia… Tâm thường không có gì nổi bật.
Còn tâm tư muốn làm hoàng hậu của Tần Tự Tuyết, cũng phải đổi “Doanh Vương phi” thành “Tam vương phi”.
Như vậy thì cũng còn đỡ, nhà kho vương phủ bị tịch thu, ngay cả người hầu trong vương phủ cũng không nuôi nổi!
Trong cơn tuyệt vọng, hắn ta đã phải cắt giảm hầu hết hạ nhân của mình, chỉ để lại những nhà hoàn thân cận ngày thường.
Ngoài ra, Mặc Hồi Phong còn lãnh cơn thịnh nộ của Mặc Tông Nhiên, ông ấy đã ra lệnh đánh hắn ta một trận, sống dở chết dở nằm trên giường.
Kết cục này thật là quá thảm!
Ngay sau khi sự việc này được đưa ra, toàn bộ kinh thành đã sôi sục!
Rất nhanh, tin tức đã truyền đến hành cung..