Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Cô nãi nãi muốn bọn họ trồng trọt, bọn họ lập tức trồng trọt.

Cô nãi nãi muốn bọn họ cướp bóc, bọn họ lập tức cướp bóc.

Ai bảo bọn họ là một đám nam nhân thô kệch, còn Vân Quán Ninh lại là một nữ nhân làm chi… Có điều sau khi đi theo vị cô nãi nãi này, những ngày tháng của họ quả thực rất ổn định.

Mỗi tháng đều có thu nhập ổn định, còn không cần phải bán mạng cho người ta, rất tốt!
Lần trước bởi vì Tiểu Huy Tử cướp bóc một bà già, ngược lại bị bà già đó bắt lấy, hung hăng đánh cho một trận, còn vơ vét một chút tài sản mới chịu bình
yên.

Còn chưa nói tới việc, chân của Tiểu Huy Tử bây giờ vẫn chưa lành lặn đầu.

Độc Nhãn Long lắc đầu thở dài, tiếp tục vùi đầu cuốc đất.

Chỉ nghe thấy phía sau có người hô lên một tiếng “Cô nãi nãi”, Độc Nhãn Long theo bản năng động nghiêm lại.

Nhìn thấy Vân Quán Ninh đến gần, hắn ta cung kính la lớn: “Chào cô nãi nãi!”
“Gào lớn như vậy làm gì hả?”

Vân Quán Ninh xoa xoa lỗ tai: “Sợ không thể làm điếc lỗ tai của ta phải không?”
Nàng tức giận hỏi: “Ta đã sớm nói các người trồng một ít rau cải, nuôi một ít gà vịt ngỗng.

Cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, vì sao tới giờ vẫn còn đào đất hả?”
Độc Nhãn Long uất ức vươn cánh tay ra: “Cô nãi nãi, tay ta chai hết rồi đây!”
“Cô nãi nãi, ngài nói bọn ta cuốc đất, vì vậy đã nhiều ngày nay bọn ta đều ra sức cuốc đất.”
Ai ngờ cuốc đất lại vất vả như vậy!
Còn vất vả hơn so với đi cướp bóc!
“Thì đi mượn trâu đi!”
Vân Quán Ninh bị hắn ta làm cho vui vẻ: “Ta nói các ngươi cuốc đất, các ngươi còn không biết làm thế nào để cày cấy à? Ngươi có thể để trâu cày thay mình mà!”
Nàng không biết, thì ra bọn người Độc Nhãn Long có thể ngờ nghệch tới như vậy.

Đầu óc không có ít chuyển biến nào!
Chẳng trách đêm hôm đó, không thể nào lừa được Vân Đinh Lan!
“Vâng, cô nãi nãi, lần sau bọn ta sẽ nhớ kỹ.”.

Độc Nhãn Long xoa xoa tay: “Để ta rót trà cho cô nãi nãi.”
“Không cần!”
Vân Quán Ninh đau đầu: “Tối nay người nghĩ cách, lừa Vân Đinh Lan ra cho ta.


Mặc kệ là dùng cách gì! Lừa không được, thì trói đến!”
Nói vậy là vì sợ đầu óc Độc Nhãn Long không đủ linh hoạt, sẽ một lần nữa thất bại.

Nàng cố ý nói thêm.

“Ta biết rồi, cô nãi nãi.”
Độc Nhãn Long rất ngoan ngoãn trả lời.

Tới giờ hơi, nàng đã chuẩn bị tốt địa điểm để chờ đợi.

Nhưng mà mất công đợi một nén nhang rồi, Độc Nhãn Long vẫn còn chưa
mang Vân Đinh Lan đến… Nàng không khỏi nhíu mày lẩm bẩm: “Sao lại như vậy chứ, lẽ nào Độc Nhãn Long lại thất bại?”
Đúng lúc này, nàng nghe thấy có tiếng bước chân ở phía sau vang lên.

Vân Quán Ninh dựa theo tiếng động quay lại nhìn, nhìn thấy một màn phía sau, sắc mặt của nàng lập tức thay đổi lớn!
Chỉ thấy Độc Nhãn Long mặc quần áo gia đình của phủ Tam Vương, trên vai vác một bao tải, hắn ta đang chạy như bay về phía nàng!
“Chuyện này là thế nào?”
Thấy hắn ta đến gần, Vân Quán Ninh mới ngạc nhiên hỏi.

“Cô nãi nãi, nữ nhân này cũng hơi khó lừa!”
Độc Nhãn Long thở hồng hộc vứt bao tải xuống đất, hai tay chống hông nói: “Nhìn mỏng manh yếu đuối như thế, sao lại nặng như tảng đá vậy!”
Vân Quán Ninh: “… cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô nãi nãi có điều không biết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận