Trong phút chốc đầu óc không hiểu được mấy lời này có nghĩa là gì.
Nhưng sau khi hiểu ra được rồi…
Hắn ta không khỏi giơ ngón tay cái đưa về phía Vân Quán Ninh: “Không hổ là cô nãi nãi!”
Mắng người khác cũng không có nửa chữ nào thô tục.
Lời lẽ lại còn sát thương như thế, quả nhiên là lợi hại.
Đổi lại là hắn, nhất định sẽ chỉ loay hoay ở mấy câu ngắn ngọn “Con mẹ nhà ngươi”, “Con mẹ nó”, “Thứ não ngắn rác rưởi” là hết.
Bị Vân Quán Ninh mắng xéo một trận, Vân Đinh Lan cũng cảm thấy hoang mang.
Sau khi hiểu ra được ý nghĩa của câu đó, nàng ta mới thẹn quá hóa giận nói: “Tỷ… Tỷ mắng ta?”
“Ta không có mắng ngươi, ta đang khen người xinh đẹp.”
Vân Quán Ninh mỉm cười: “Ngươi cảm thấy, ta là người sẽ để ý tới quan hệ phụ tử?”
Vân Chấn Tung trước giờ chưa từng thương yêu nàng.
Nàng không cắt đứt quan hệ với phủ Ứng Quốc Công chính là nể mặt mẫu thân của mình… Dù sao thì trong từ đường Vân gia vẫn có đạt bài vị của Ứng Quốc Công phu nhân, đề tên chính là phu nhân Cố thị.
Nếu như đoạn tuyệt quan hệ với Ứng Quốc Công phủ, bài vị của mẫu thân ở đó chẳng phải sẽ lẻ loi ở lại từ đường Vân gia rồi sao?
“Đối với ta mà nói, Vân Chấn Tung không có một chút tình cảm nào, ngươi không nên mang ông ta ra uy hiếp ta.”
Vân Quán Ninh cười lạnh.
Nàng thả tay xuống, tiến tới gần chỗ Vân Đinh Lan: “Nhưng mà nhờ ngươi nhắc tới Vân Chấn Tung, ta lại nhớ lúc nhỏ cũng bởi vì người mà ta hay bị ông ta trách mắng oan ức cũng rất nhiều lần.”
“Đêm nay, hay là ta lôi hết tất cả những món nợ này, thanh toán hết thảy một lần với ngươi?”
Vân Đinh Lan không ngờ, Vân Quán Ninh lại là người mềm không được mà cứng cũng không xong.
Thậm chí còn trực tiếp tính lại hết nợ nần lúc trước.
“Ta đổi ý định rồi, không muốn để cho Độc Nhãn Long chơi đùa ngươi tới chết nữa.”
Vân Quán Nình từ trên cao nhìn xuống người phía dưới.
Vân Đinh Lan thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà giây sau đó, lại nghe tiếng người kia nói tiếp: “Ta muốn người phải nhớ thật kỹ đêm nay, nhớ kỹ mỗi một lời ta đã nói, mỗi một việc ta đã làm với ngươi.”
Dứt lời, nàng chậm rãi đưa tay ra, trong đó còn có thêm mấy cây ngân châm nhọn hoắc.
Vân Đinh Lan vẫn còn chưa kịp nói gì, nhìn thấy ngân châm trong tay của Vân Quán Ninh lại bỗng sợ hãi rụt cổ lại: “Tỷ… Tỷ muốn làm gì ta?”
“Ta cảnh cáo tỷ, tỷ không được làm bậy.
Nếu như tỷ dám làm gì ta, Mặc Hồi Phong nhất định sẽ không bỏ qua cho tỷ!”
Nàng ta nhịn không được muốn chạy về phía sau trốn.
Nhưng mà tay chân bị trói, có cố như nào cũng không mở ra được.
Vân Quán Ninh tóm lấy tóc của Vân Đinh Lan, kéo nàng ta lại: “Mặc Hồi Phong? Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ cái tên Mặc Hồi Phong đó?”
Nực cười!
Nàng mà sợ Mặc Hồi Phong ư?
“Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ tha cho muội đi… Muội biết lỗi rồi, muội sẽ không dám nữa.”
Vân Đinh Lan vội vã đổi giọng nài nỉ.
“Ha ha.”
Vân Quán Ninh cười lạnh.
Bây giờ thì biết cầu xin rồi?
Muộn rồi.
“Ngươi nói ngươi không dám, nhưng mà ta sẽ không tin bất cứ lời nào mà ngươi nói đầu.
Chỉ có thể làm người đau một trận, đêm nay phải dạy dỗ người cho ra trò thì người mới ghi nhớ được.”
Nàng lạnh lùng mỉm cười, nụ cười trên mặt lại thoáng có chút tuyệt tình..