Độc Nhãn Long chỉ ra tay nhẹ nhàng từng chút một, nhẹ nhàng đánh Vân Đinh Lan một cú… Vân Đinh Lan càng mắng to hơn, lôi cả Độc Nhãn Long vào mà mắng.
Vân Quán Ninh bực dọc nhìn Độc Nhãn Long: “Ngươi đang gãi ngứa cho nàng ta đó à?”
“Phải như vậy này, mạnh vào!”
Dứt lời, nàng ngẩng đầu dùng sức tát lên mặt của Độc Nhãn Long một cái.
Tiếng tát tai lanh lảnh vang lên, Độc Nhãn Long đau tê tái, lập tức kêu thảm một tiếng: “Cô nãi nãi, sao người lại đánh…”
Còn chưa nói hết câu, hắn ta lại bị Vân Quán Ninh dùng sức đạp thêm một
cái.
Độc Nhãn Long không kịp phòng bị trực tiếp bị đạp lăn quay.
Hắn ta uất ức từ từ bò lên, trên mặt ửng đỏ một mảng lớn: “Cô nãi nãi.”
“Phải đánh như vậy đó, biết chưa?”
Vân Quán Ninh lớn tiếng hỏi.
Đêm đó thực sự là mắt nàng bị mù mà.
Lại gặp phải một đám ngu ngốc.
Với trình độ thông minh như này… Vân Quán Ninh thực sự không hiểu rốt cuộc làm sao có thể làm cướp được nữa.
Hình mẫu tội phạm trong tưởng tượng không phải đều là giết người không ngớm tay, rất đỗi tàn ác hay sao?
Vốn tưởng rằng mình thu phục được một đám chó săn, ai ngờ lại lại là một đám ngu ngốc.
Vân Quán Ninh vô trán.
“Vâng, cô nãi nãi.”
Độc Nhãn Long uất ức tiến tới, động tác nhanh thoăn thoắt mà đánh mười mấy cái liên tục lên mặt.
Ban đầu Vân Đinh Lan còn chửi rất hăng say, nhưng sau đó thì chỉ có xin tha, cuối cùng là đau đớn nghẹn ngào, ngay cả xin tha cũng không nói được nên lời nữa.
Độc Nhãn Long lúc này mới rút tay về.
Hắn ta hung dữ trợn mắt với Vân Đinh Lan, ánh mắt đó cuối cùng cũng thấy hung ác được mấy phần.
“Cái đồ không có mắt, lại dám chọn giận cô nãi nãi của ta, ngươi chán sống
rồi à?”
Lúc nãy đánh hăng máu quá, Độc Nhãn Long dùng sức quá mạnh nên y phục trên người vốn đã lỏng lẻo lại càng bị xộc xệch hơn.
Quần lót màu đỏ chói ở bên trong lộ một nửa ra ngoài.
Vân Quán Ninh làm ra vẻ không thấy, dời ánh mắt sang chỗ khác lại nói: “Tiếp tục đi.”
Nàng chắp hai tay ra sau đi về phía trước vài bước, lỗ tai có phần được thanh tịnh được một chút.
Độc Nhãn Long biết cách đánh rồi, rất nhanh sau đó đã đánh đến Vân Đinh Lan ngất xỉu.
Sau khi đưa nàng ta về lại Ứng Quốc Công phủ xong, Vân Quán Ninh ngay vào đêm đó đã “lẻn vào” Tam Vương hủ.
Bởi vì vương phủ bị điều tra, Mặc Hồi Phong cũng bị tước phong hào trở thành một trong mấy vị vương gia, thân phận thấp kém chật vật, cho nên trở thành trò cười khắp cả kinh thành.
Mặc Tông Nhiên còn lệnh cho người tới canh gác Tam Vương phủ.
Ngự lâm quân vừa nhìn thấy Vân Quán Ninh đã muốn tiến tới ngăn cản.
Nhưng nghĩ tới vị tiểu tổ tông này chính là tâm phúc của hoàng thượng.
Bỗng lại cùng nhau rút chân về, chỉ làm như không có nhìn thấy nàng.
Vân Quán Ninh cứ quang minh chính đại như thế mà leo tường vào trong Tam Vương phủ.
Vừa tiếp đất có chút loạng choạng đứng không vững, một tên ngự lâm quân
gần đó lập tức nhiệt tình mà chạy tới đỡ lấy nàng: “Minh Vương phi, người cần gì phải khổ sở như vậy chứ?”
“Nếu lỡ người té ngã bị thương thì phải làm sao đây?”
Hắn ta lại nói: “Sớm biết người muốn tới thì cứ trực tiếp tiến vào từ cửa chính là được rồi mà.”
Vân Quán Ninh cười ngượng: “Vậy thì ngại quá.”
Nàng phủi phủi bụi vướng trên váy áo: “À gì nhỉ, ta lần đầu tiên tới đây, tẩm viện Tam Vương gia ở chỗ nào vậy?”.