Mặc Hồi Phong: “… Người đang lẩm bẩm cái gì vậy?”
“Ta thấy Tam Vương gia giống như đang tức lắm rồi, vì thế mới khai sáng cho ngươi! Ngươi xem ngươi tức đến thành dạng gì rồi, nếu như lại không có cách nào bình tĩnh lại, bị ta chọc cho tức chết thì phải làm sao?”
Vẻ mặt Vân Quán Ninh hoàn toàn vô tội.
“… Ngươi nói đúng.”
Mặc Hồi Phong chật vật hít hai hơi thật lớn, nhưng lại cảm thấy từ đầu đến cuối có một hơi mắc kẹt ở ngực.
Không lên được mà xuống cũng chẳng xong, ngực đau âm ỉ.
Vốn đã nghe nói về những chiến công vĩ đại mà nữ nhân này chọc tức chết người khác, Mặc Hồi Phong thế nào cũng không ngờ tới, hôm nay lại đến lượt hắn ta!
Nhớ lại lúc đầu, nghe truyện Vân Quán Ninh khiến cho ai đó phẫn nộ…
Hắn ta còn khịt mũi khinh bỉ, trong lòng nghĩ rằng người bị tức chết nhất định thân thể phải rất tệ, và sức chịu đựng tâm lý yếu đến mức nào!
Nhưng hiện tại đến lượt bản thân, hắn ta mới biết đây là mùi vị gì!
Không dễ gì Mặc Hồi Phong mới bình tĩnh trở lại được, ai ngờ lại nghe thấy nàng nói: “Đúng rồi Tam Vương gia, tối nay ta đến đây là còn một chuyện nữa muốn nói cho ngươi biết.”
Trực giác nói cho hắn ta biết đó không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ánh mắt Mặc Hồi Phong lóe lên, hai tay không nhịn được nắm chặt chăn: “Chuyện gì?”
Vân Quán Ninh cố tình thừa nước đục thả câu: “Trước tiên không nói cho người biết.”
Mặc Hồi Phong: “..”
Máu dồn lên cổ họng, hắn ta đã có thể nếm được một chút ngọt rồi.
“Vân Quán Ninh, người đừng có mà quá đáng!”
“Ta cứ quả đáng như vậy, có bản lĩnh thì người đánh ta đi!”
Nói xong, nàng lập tức lùi lại một bước.
Mặc Hồi Phong tức đến nện lên giường: “Vân Quán Ninh! Rốt cuộc tối nay ngươi đến đây làm gì! Ngươi, có phải ngươi muốn chọc ta tức chết mới vừa lòng!”
“Theo như Tam Vương gia nói thì phải xem thêm thế nào!”
Vân Quán Ninh cười ha ha: “Nhưng mà tối nay tới, quả thực là ta có chuyện cần thương lượng với Tam Vương gia.”
“Bổn vương không có gì để nói với ngươi!”
Mặc Hồi Phong xoay đầu không nhìn nàng.
Trong lòng đã không còn kìm chế được nữa, bắt đầu mặc niệm lại lời Vân Quán Ninh vừa nói cái gì mà Ta không tức giận khi người khác tức giận?
“Chuyện này đối với Tam Vương gia chỉ có lợi không có hại.”
Vân Quán Ninh nói.
Giọng nói của nàng tràn đầy mê hoặc.
Ánh mắt Mặc Hồi Phong khẽ lóe lên, quay đầu lại nhìn nàng: “Chuyện gì?”
“Vân Đinh Lan một lòng đối với ngươi, ngươi không nạp nàng ta làm trắc phi sao?”
Mặc Hồi Phong cau mày: “Đây là chuyện vương phủ của bổn vương, không cần người phải quản chuyện bao đồng!”
Giữa hắn ta và Vân Đinh Lan, có lẽ đã không còn khả năng rồi.
Nữ nhân này lại dám mang thai giả để lừa hắn, không những làm hắn vui mừng vô ích… thậm chí còn vì chuyện này mà cả hắn và Triệu Hoàng hậu đều bị nàng ta liên lụy.
Tuy rằng trong lòng Mặc Hồi Phong còn có nàng ta.
Nhưng sẽ không còn một chút suy nghĩ gả sao chổi này vào cửa nữa.
“Vân Đinh Lan là nhị muội muội của ta, chuyện này đối với ta mà nói không phải là lo chuyện bao đồng.”
Vân Quán Ninh lời lẽ hùng hồn nói: “Ta quan tâm nhị muội muội của ta, không lẽ không phải là chuyện nên phải sao?”
Mặc Hồi Phong mới không tin lời nói dối của nàng!
Nữ nhân này, sẽ quan tâm Lan Nhi?
Chỉ e là nàng chỉ quan tâm bao giờ thì Lan Nhi chết!
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”.