Tùy ý trả lời như vậy, rõ ràng là hắn ta vẫn không tin nàng có thể chữa khỏi bệnh.
Vân Quán Ninh cau mày.
Bây giờ cũng không tiện trách mắng hắn ta, nàng giả vờ bật cười sảng khoái: “Ta lại có ý này.
rất hay.”
“Nếu ta chữa khỏi cho ngươi, điều kiện gì đó ta cũng đã nghĩ xong rồi, chỉ chờ xem vương gia có dám đồng ý hay không thôi!”
Mặc Vĩ giương mắt nhìn nàng nói: “Điều kiện gì?”
Vân Quán Ninh nghiêm túc suy nghĩ: “Điều kiện gì trước tiên người đừng quan tâm”
“Cứ nói thử xem ngươi dám đồng ý không?”
Mặc Vĩ cau mày nói: “Ngươi nói như thế là sao? Ngươi không nói điều kiện gì đó đã bắt bổn vương phải đồng ý rồi?”
“Ngộ nhỡ, ngươi muốn bán bổn vương đi thì sao?”
“Ngươi đáng giá sao?”
Vân Quán Ninh không hề do dự lườm hắn ta một cái, nàng không thèm nể mặt hắn ta chút nào nói: “Phủ Chu Vương này của ngươi, thường ngày ngoại trừ ta ra sợ là không ai thèm hỏi thăm đầu nhỉ?”
“Cho dù ta có ý định muốn bán ngươi đi, nhưng có thể bán được mấy đồng?”
Mấy đồng…
Quả thật cũng hơi sỉ nhục người ta quá rồi!
Mặc Vĩ giận đỏ mặt, bắt đầu ho dữ dội: “Vân Quán Ninh, người thừa nhận đi! Ngươi đang xem thường bổn vương! Ngươi xem bổn vương là một con ma bệnh, là cái ấm sắc thuốc đúng không?”
Vân Quán Ninh lại nghiêm túc suy nghĩ.
Sau đó nàng gật đầu đáp: “Đúng vậy, ta đang xem thường người đó.”
“Ngươi cũng biết, con người ta có gì nói đó, cho nên người đừng tức giận.”
Mặc Vĩ: “… bổn vương không tức giận!”
Không giận mới lạ!
Hắn ta hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy bị nữ nhân này chọc giận tức chết đi được.
Bây giờ khó khăn lắm mới khỏe hơn một chút, hắn ta không thể dễ dàng tức giận như vậy… trải qua một thời gian ở cùng với Vân Quán Ninh, bây giờ sức chịu đựng của Mặc Vĩ cũng mạnh hơn nhiều.
Khả năng chịu đựng về mặt tâm lý cũng ghê gớm hơn trước đây nhiều!
“Nhưng…”
Vân Quán Ninh nói: “Nếu ngươi có thể mau chóng khỏe lại, có thể chứng minh năng lực của mình, chứng minh người không chỉ đáng giá mấy đồng bạc, ta sẽ thu hồi lại lời nói.”
Vẻ mặc Mặc Vĩ đầy nghi ngờ: “Có ý gì?”
Vân Quán Ninh cũng không giải thích thêm với hắn ta, Vân Đinh Đinh vẫn còn đang đợi bên ngoài.
Tiểu nha đầu này rõ ràng là có tâm sự, suốt dọc đường đều có vẻ muốn nói rồi lại thôi, giống như rất khó mở lời.
Nàng phải hỏi nàng ấy thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi tự ngẫm đi, còn cần ta phải nói rõ sao?”
Vân Quán Ninh thu dọn hòm thuốc, dặn dò Mặc Vĩ vài lời: “Đúng rồi, dạo này thời tiết lạnh hơn rồi, người phải chú ý đừng để cảm lạnh, để tránh lại bệnh nặng thêm một trận.
“Được, bổn vương biết rồi.”
Mặc Vĩ gật đầu đáp.
Thấy nàng đeo hòm thuốc bước ra ngoài, Mặc Vĩ chần chừ một lát, cuối cùng cũng mở lời gọi nàng: “Vân Quán Ninh.”
“Hửm?”
Nàng xoay người nhìn hắn ta.
“Điều kiện người vừa nói.”
Mặc Vĩngập ngừng một chút, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc nói: “Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi cho bổn vương thật, cho dù người nói điều kiện gì, bổn vương cũng sẽ nghe theo ngươi.”.