Vừa dứt lời, nàng ấy mới nhận ra rồi bụm miệng lại, lo lắng nhìn xung quanh.
“Không có ai, yên tâm đi.”
Vân Quán Ninh nắm tay nàng ấy nói: “Phủ Chu Vương vắng vẻ, người hầu cũng chỉ có vài ba
người.”
Nhưng Vân Đinh Đinh vẫn rất hồi hộp.
Nàng ấy nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Nhưng mà, nhưng mà đại tỷ tỷ, muội chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của, của Chu, Chu Vương muội đã thấy sợ rồi.”
“Chu Vương nghiêm túc quá! Còn nghiêm túc hơn cả phụ thân nữa!”
Vân Đinh Đinh thè lưỡi, trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu: “Nếu muội gả cho Chu Vương thật, trông giống như có thêm một phụ thân vậy.”
“Muội không được tự do!”
Người không quen biết và không hiểu Mặc Vĩ sẽ cảm thấy hắn ta quả thật rất nghiêm túc cứng nhắc.
Chủ yếu là vì Mặc Vĩ quanh năm đóng cửa không ra ngoài, tách rời với thế giới bên ngoài Vương Phủ.
Ngay cả những buổi tiệc cung đình cũng chưa từng tham gia lần nào.
Hơn nữa là vì hắn ta bệnh quanh năm, sắc mặt trông cũng khá u ám.
Lần đầu gặp mặt cũng khó tránh sẽ có cảm giác “Chu Vương khó ở’.
Nhưng đối với Vân Đinh Đinh mà nói… cho dù hắn ta có dễ ở hay không, chỉ cần khiến nàng ấy khó chịu, nàng ấy sẽ chê trách đủ điều khiến người ta tức chết.
Ban đầu nàng cũng không thích tính cách của Mặc Vĩ.
Sau này tiếp xúc với nhau nàng mới nhận ra, người nhà Mặc gia có một đặc điểm rất nổi bật: kiêu ngạo + nói một đường nghĩ một nẻo.
Mặc Vĩ trông có vẻ khác người, nhưng thật ra thực chất bên trong hắn ta cũng cũng là một nam nhân đầy kiêu ngạo.
Hắn ta và Mặc Diệp chẳng qua cũng chỉ hơn nhau vài tháng, người trạc tuổi nhau sống chung sẽ càng hòa hợp hơn.
Vân Đinh Đinh còn chưa được hứa hôn, nếu gả cho Chu Vương…
Hình như cũng rất được!
Vân Quán Ninh đảo mắt nhìn về phía Vân Đinh Đinh, ý tứ sâu xa nói: “Đinh Đinh, nếu gả muội cho Chu Vương thật, muội có đồng ý không?”
“Cái gì?”
Vân Đinh Đinh kinh ngạc, sắc mặt chợt thay đổi giống như bị dọa giật mình.
Ngón tay đang vận về mái tóc của nàng ấy cũng khựng lại: “Đại tỷ tỷ đừng hù dọa muội! Chu Vương lớn tuổi hơn muội nhiều đó!”
“Lớn tuổi mới biết cưng chiều người khác hơn chứ.”
Vân Quán Ninh nghiêm túc nói.
Vân Đinh Đinh cau mày: “Nhưng, nhưng mà cơ thể hắn không được…”
Lời này nói ra thấy hơi thẹn thùng.
Nếu để Mặc Vĩ nghe thấy chắc chắn hắn ta sẽ rất tức giận.
Vì thế nàng ấy nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt đó, nói nhỏ: “Muội nghe nói Chu Vương bị bệnh nhiều năm nay, lại còn bệnh nặng nữa đó.”
“Chuyện này không phải có tỷ rồi sao?”
Vân Quán Ninh cau mày: “Muội vẫn không tin tưởng y thuật của tỷ sao?”
“Không phải không tin, muội, chủ yếu là muội sợ…”
Nàng ấy sợ Chu Vương.
Nam nhân này quả thật nghiêm túc quá, đến nỗi mỗi lần nàng ấy nhìn thấy hắn ta đều cảm thấy sợ hãi.
Nếu như gả cho Chu Vương thật, nàng ấy có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của mình sẽ thế nào.
Chẳng hạn như:
Vẻ mặt Vân Đinh Đinh tràn đầy mong chờ: “Phu quân, hôm nay ta có thể ra ngoài không?”
Vẻ mặt Mặc Vĩ nghiêm túc đáp: “Không được.”
Rồi lại như thế này:
Vân Đinh Đinh tràn đầy vui vẻ: “Phu quân, tối nay ta có thể uống chút rượu không?”
Vẻ mặt Mặc Vĩ lạnh lùng đáp: “Không được.”
Đây chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống sau khi gả cho Mặc Vĩ mà Vân Đinh Đinh tưởng tượng ra trong đầu.
Cứ mỗi lần nghĩ đến việc mình sống chung với Mặc Vĩ, Vân Đinh Đinh lại liên tục lắc đầu nói: “Không được, không được, muội không hợp với Chu Vương đâu.”
Hình như bàn tán chuyện này ở phủ Chu Vương nhà người ta cũng không hay lắm.
Vân Quán Ninh dắt Vân Đinh Đinh ra khỏi phủ Chu Vương..