Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Nhưng trước mặt nữ nhân này, “bươm bướm hoa” thầm nghĩ không được sợ hãi, vội vàng gân cổ lên đáp: “Ta đương nhiên đã gặp rồi! Minh Vương Phi là nữ nhân đẹp nhất ta từng gặp!”
Hắn ta khoác loác.

“Xinh đẹp cỡ nào?”
Vân Quán Ninh hứng thú nhìn hắn ta.

Ai lại không muốn nghe những lời khen, lời tâng bốc mình chứ?
“Lão đại của ta đã nói rồi, cô nãi nãi nhà bọn ta giống như thần tiên trên trời! Có vẻ đẹp cả kinh thành này không ai có thể sánh được!”
Nói một hồi sau, “bươm bướm hoa” chợt cau mày nhìn nàng: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi nhìn kỹ lại xem.”
Vân Quán Ninh cúi người, “Cô nãi nãi nhà người đẹp bằng ta không?”
“Chuyện này…”
“Bươm bướm hoa” nhìn thật kỹ đáp: “Người trông cũng được, nhưng không đẹp bằng cô nãi nãi nhà ta!”
Thật ra, trong lòng “bươm bướm hoa” cũng đã so sánh thử rồi.

Vừa rồi hắn chợt nghĩ, nữ nhân này quả thật quá ghê gớm!
Đến nỗi nhìn sơ qua gương mặt của nàng.


Vừa nhìn đã thấy vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc của nàng.

Nhìn thêm lát nữa, càng nhìn càng thấy đẹp, lại càng rung động hơn… nhất là đôi mắt to long lanh đó, giống như vòng xoáy nước, có thể hút mất hồn phách của người ta vào trong đó.

“Bươm bướm hoa” nuốt nước miếng.

“Ngươi không thấy ta rất quen sao?”
Vân Quán Ninh đứng thẳng người dậy: “Không cảm thấy ta rất giống cô nãi nãi nhà người sao?”
“Ngươi nói gì?”
“Bươm bướm hoa” sửng sốt, sau đó đấm xuống đất bật cười to: “Ngươi rất đẹp, nhưng muốn giả mạo cô nãi nãi nhà bọn ta, ngươi còn kém xa!”
Hắn ta cười đến chảy nước mắt.

Nhất là lúc nhìn tà váy bị xé rách của Vân Quán Ninh, lộ ra đôi chân trắng mịn…
“Ngươi là con quỷ đói từ đầu chạy đến, y phục không chỉnh tề, lại còn dám giả mạo Minh Vương Phi!”
“Vậy sao? Lão đại Độc Nhãn Long của các ngươi, không mang bức họa cô nãi nãi nhà các ngươi treo trong bang để cúng bái sao?”
Vân Quán Ninh cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nhìn hắn ta.

“Ngươi làm ta buồn cười chết mất hahahaha, giả mạo cô nãi nãi nhà bọn ta…”
Cười một lúc, vẻ mặt “bươm bướm hoa” chợt cứng đờ.


Hắn ta khôi phục lại tinh thần.

Vừa rồi nữ nhân này nói đến lão đại Độc Nhãn Long của bọn hắn?
Còn nói treo bức họa của cô nãi nãi trong bang để cúng bái?
Sao nàng biết lão đại của bọn hắn là Độc Nhãn Long?
Sao nàng lại biết trong bang phái của hắn ta đang thờ cúng bức họa của cô nãi nãi?
Nhưng hắn ta chỉ là một tên mới vào bang, không có tư cách nhìn thấy bức họa của cô nãi nãi, cũng không có tư cách thỉnh an cô nãi nãi… Vì vậy hắn ta không hề biết cô nãi nãi trông như thế nào!
Chẳng lẽ nữ nhân này chính là…
“Bươm bướm hoa” lập tức ngẩng đầu lên nhìn nàng, sau lưng không ngừng toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Hắn ta kinh ngạc tròn xoe đôi mắt: “Ngươi, ngươi, ngươi là…”
“Sao thế? Ngay cả cô nãi nãi nhà ngươi cũng không nhận ra sao?”
Vân Quán Ninh ra sức đá hắn ta một cước, “bươm bướm hoa” bị đá ngã trên mặt đất: “Thứ không có mắt! Đi cướp bạc còn cướp trên đầu trên cổ bổn vương phi! Mắt chó người mù rồi sao?”
“Ta bảo các ngươi cải tà quy chính, còn dám giở trò như vậy, làm hỏng thanh danh của ta!”
“Đồ khốn kiếp!”
Nàng đã liên tục, “bươm bướm hoa” bị đá, hắn ta ôm đầu thật chặt nằm co quắp trong xó, ngay cả kêu cứu cũng không dám kêu chút nào…
Hôm nay hắn ta đúng là xui tám đời tám kiếp!
Sao lại cướp trúng đồ của cô nãi nãi!
Hôm nay tiêu đời rồi, sợ rằng hắn ta sắp bị cô nãi nãi đánh chết tại đây mất thôi!”
Lão đại, mau đến cứu mạng…
“Bươm bướm hoa” thầm kêu rên.

Vân Quán Ninh nổi cơn thịnh nộ, đang đánh sung sức, phía sau lại vang lên một tiếng: “Quán Ninh…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận