Từ xa, nàng lại nghe được giọng nói của hắn vọng lại: “Nhớ hôm khác mới bổn vương ăn cơm!”
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!”
Đúng là trư vương mà!
Mặc Diệp là cầu vương, Mặc Hàn Vũ là trư vương, huynh đệ hai người rất xứng đôi!
Vân Quán Ninh thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng “bươm bướm hoa” vẫn còn ở đây, vì nể mặt Mặc Diệp và Mặc Hàn Vũ… nàng cũng không nói ra những lời như “cầu vương” và “trư vương”.
Sau khi Mặc Hàn Vũ rời đi, “bươm bướm hoa” nằm dưới đất run bần bật.
“Hoa…”
Vân Quán Ninh còn chưa kịp nói đã nghe thấy hắn ta run lẩy bẩy trả lời: “Cô nãi nãi, tôn tử tên là Bánh Bao.”
“Hả?”
Vân Quán Ninh sững sờ.
Tôn tử?
Tên tiểu tử này cũng biết nói chuyện thật!
Nàng đứng khoanh hai tay, nhìn hắn từ trên cao nói: “Bánh Bao? Ta thấy người cũng rất giống cái bánh bao! Ngươi vào bang Hắc Long khi nào? Quy tắc trong bang đã nói thế nào, nhớ được hết chưa?”
“Cũng được…”
Bánh Bao trả lời yếu ớt.
“Đọc lại cho ta nghe thử.”
Dáng vẻ Vân Quán Ninh lúc này rất giống với giáo viên ngữ văn kiểm tra bài những học sinh lười học.
Bánh Bao rụt cổ lại đáp: “Không được ức hiếp, cướp bóc nữ nhân và trẻ con yếu đuối, không được…”
“Nói láo!”
Vân Quán Ninh tức giận chửi thề: “CMN tên khốn nào dạy người vậy?”
Bánh Bao bị khí thế của nàng dọa sợ, nuốt nước miếng đáp: “Cô nãi nãi người tha cho ta đi! Ta, ta vô dụng từ nhỏ, ngay cả lão nương họ gì ta cũng không nhớ nổi nữa.”
“Dù sao, dù sao ta cũng chỉ nhớ sơ sơ nội dung như vậy.”
Có lẽ do sợ bị Vân Quán Ninh đánh, hắn ta lặng lẽ bò về phía sau.
Vân Quán Ninh hít sâu một hơi nói: “Nhân lúc ta còn chưa đổi ý, mau chóng biến khỏi tầm mắt ta!”
“Cút!”
Bánh Bao bò từ dưới đất dậy, nhanh chóng cắt xéo.
“Đứng lại!”
Đằng sau lại vang lên tiếng của Vân Quán Ninh, hắn bị dọa cơ thể chợt khựng lại: “Cô, cô nãi nãi còn gì căn dặn?”
“Bảo Độc Nhãn Long tối nay giờ tuất một khắc đến cửa sau Minh Vương Phủ gặp ta.
Hắn đến trễ một giây phút nào thì vác đầu đến gặp ta!”
Bánh Bao rùng mình một cái, sau đó vội vàng chuồn đi.
Hắn vừa đi, Vân Đinh Đinh đã đuổi đến.
Nàng ấy đổ mồ hôi đầy đầu, mái tóc ướt đẫm dính vào trên trán, quần áo cũng ướt hết: Đại tỷ tỷ’ Tỷ tỷ chạy nhanh quá!”
“Cái tên, tên cướp đó đâu?”
“Chạy rồi.”
Vân Quán Ninh trả hầu bao lại cho nàng ấy: “Nhưng đã bị ta đánh một trận rồi.”
Nhìn thấy vết máu trên mặt đất, Vân Đinh Đinh nhận lấy hầu bao, sau đó giơ ngón cái lên với nàng: “Đại tỷ tỷ, tỷ lợi hại thật!”
Trong mắt nàng ấy lại càng sùng bái hơn.
Vân Quán Ninh khẽ hừ một tiếng: “Còn phải nói!”
“Đi thôi.”
Nàng lấy một chiếc khăn tay ra lau mồ hôi cho Vân Đinh Định: “Cả người muội ướt đẫm hết rồi, coi chừng cảm lạnh! Về phủ thay y phục ẩm ướt này trước đi.”
“Không.”
Vân Đinh Đinh kiên quyết lắc đầu: “Mua đồ chơi cho Viện Bảo trước.”
Vân Quán Ninh không khuyên được cũng để mặc nàng ấy.
Sau khi mua một đống đồ chơi và điểm tâm, lúc này Vân Đinh Đinh mới luyến tiếc trở về phủ Quốc Công.
Lúc Vân Quán Ninh vào Vương Phủ, Mặc Diệp đã đón Viên Bảo về.
“Mẫu thân!”
Viên Bảo nhào vào lòng nàng.
Vân Quán Ninh đặt đồ chơi xuống đất, hôn nó một cái thật sâu nói: “Bảo bối, chỉ mới một ngày không gặp, sao ta cảm thấy con lại cao lên nhiều rồi?”
Hai ngày từ hành cùng trở về, dường như nàng thấy rất rõ ràng, Viện Bảo đã cao lên rồi.
Hoặc là nói lúc ở hành cùng, Viện Bảo đã lớn nhanh như vậy.
Gương mặt mũm mĩm của nó đã thon gọn hơn, cơ thể cũng cao lên nhiều.
Nghĩ lại có lẽ là kết quả của việc nuôi nấng ở hành cùng.
Những ngày ở hành cùng là những ngày vui vẻ nhất của Viện Bảo, cả ngày ăn uống no say chạy nhảy khắp nơi, cũng có thể là do đi theo Cố thái hậu và Mặc Tông Nhiên nằm phơi nắng ở hành cung.
Lên núi tìm trứng chim, xuống sông bắt cá, cả ngày chơi đùa vô cùng vui vẻ.
“Mẫu thân người xem, con đã cao lên rồi.”
Viên Bảo đứng cạnh nàng, đưa tay ra dấu trên đỉnh đầu một chút: “Trước đây con mới đến chỗ này của mẫu thân, bây giờ đã đến chỗ này rồi.”
“Qua một thời gian nữa Viên Bảo của chúng ta sẽ có thể cao lớn giống như phụ thân rồi!”.