Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Ban đêm mới đúng là thế giới của động vật.

Vân Quán Ninh nín thở, tập trung cắt đứt chỉ phẫu thuật.

Sau khi khâu vết thương xong, nàng mới bôi thuốc cho Tổng Tử Ngư, sau đó lại dùng bằng gạc băng bó lại.

Tổng Tử Ngư cũng hít thở bình thường trở lại.

Vân Quán Ninh ngồi dưới đất, toàn thân đều là máu.

Nàng khẽ thở phào một hơi, tiêu hao hết tinh lực, bỗng nhiên nàng ngã xuống.

Những chòm sao lấp lánh luồn vào trong những tán cây xanh tốt, Vân Quán Ninh cảm thấy hơi chóng mặt.

Dường như nàng nghe thấy có tiếng người bên cạnh, dịu dàng gọi tên nàng: “Ninh Ninh, Ninh Ninh?”
Nhưng đáng tiếc, Vân Quán Ninh đã mệt lừ ngất đi, không nhìn thấy được rốt cuộc người đang dịu dàng gọi nàng là ai.

Lúc nàng tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Vân Quán Ninh nhìn tấm vải mỏng trên đỉnh đầu, nàng chớp chớp mắt.


“Mẫu thân, người tỉnh rồi?”
Viên Bảo ngồi xổm bên mép giường, hai tay ngoan ngoãn chống trên đầu gối.

Thấy nàng mở mắt ra, Viên Bảo vội vàng ngoảnh đầu hét lên: “Phụ thân giả, phụ thân giải người mau qua đây! Mẫu thân tỉnh rồi!”
“Viên Bảo.”
Giọng Vân Quán Ninh hơi khàn khàn, cảm thấy cổ họng vô cùng khô rát.

“Mẫu thân người đừng nói chuyện, Dương thái y nói người bị kiệt sức! Cần phải nghỉ ngơi nhiều, ngay cả nói chuyện cũng không được nói! Người muốn gì cứ nhìn lướt sang một cái, con đi lấy giúp người!”
Viên Bảo nhiệt tình nói.

Thằng bé cúi đầu xuống, hai má áp sát vào mặt nàng: “Mẫu thân, người dọa con sợ chết đi được!”
Cảm nhận được sự lo lắng và ỷ lại của con trai, Vân Quán Ninh cảm thấy vô cùng áy náy.

Chuyện tối qua, lần lượt hiện ra trong đầu.

Thân hình cao to của Mặc Diệp bước đến bên giường, che khuất tầm nhìn của nàng.

“Tống Tử Ngư đâu?”
Nàng khàn giọng hỏi.

“Đã là lúc nào rồi còn quan tâm đến người khác? Vân Quán Ninh, nếu không phải bổn vương đến kịp, nếu bổn vương cũng không thèm quan tâm nàng, tối qua nàng đã chết rồi nàng có biết không?”
Mặc Diệp đứng bên giường, vẻ mặt nghiêm túc.


Mặt mày hắn nhăn nhúm, trông có vẻ rất tức giận.

“Phụ thân giả, mẫu thân vừa mới tỉnh, người đừng hung dữ với người ấy!”
Viên Bảo quay người lại nói: “Còn không mau đi rót nước cho thê tử của người”
Thằng bé bắt chước giọng điệu của Mặc Tông Nhiên, ra lệnh cho Mặc Diệp.

Động tác cầm chén nước trong tay Mặc Diệp chợt cứng đờ.

Cần tiểu tử này căn dặn sao?
Vừa rồi nghe thấy Vân Quán Ninh đã tỉnh, hắn sợ nàng sẽ khát nước, Mặc Diệp đã rót nước mang đến bên giường cho nàng từ lâu.

Nhưng trong lòng vẫn còn giận, hắn kiêu ngạo không thèm nhìn Vân Quán Ninh, hất mặt đưa nước cho nàng.

Viên Bảo nhận lấy chén nước rồi lách người qua nói: “Đỡ thê tử của người dậy!”
Mặc Diệp lạnh lùng tiến đến dìu Vân Quán Ninh dậy.

Tuy trong lòng đang rất tức giận, nhưng động tác lại dịu dàng sợ làm nàng đau, cũng không để nàng tựa vào đầu giường, hắn trực tiếp ôm nàng vào lòng mình, để Vân Quán Ninh gối đầu lên vai hắn, sau đó hắn nhận lấy chén nước từ tay Viên Bảo.

“Uống.”
Hắn đưa chén nước kề bên miệng nàng, lạnh lùng nói.

Viên Bảo không thể nhìn thêm được nữa.

Thằng bé đang định mở lời, cửa phòng lại vàng lên tiếng gõ cửa: “Chủ tử, có người muốn gặp Vương Phi!”
“Không gặp!”
Mặc Diệp rất cáu kỉnh, tức giận quát: “Các ngươi không biết tình hình của Vương phi như thế nào sao? Cho dù hôm nay Thiên Vương, Lão Tử có tới thì ta cũng không gặp!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận