Đã ăn cơm chó no nê rồi!
“Không cần! Tay chân của bổn Vương phi còn lành lặn, có thể tự mình ăn được!”
Vân Quán Ninh vội vàng nói: “Nói chung là bất kể người nghĩ ra cách gì phải lập tức dụ Vương gia đi! Nếu như ngươi không làm được, thì bảo Như Ngọc nghĩ cách.”
“Ngươi nói với Như Ngọc, chỉ cần làm được chuyện này, bổn Vương phi sẽ trọng thưởng cho!”
Vừa nghe đến từ “trọng thưởng”…
Như Yên có thể tưởng tượng ra cho dù Như Ngọc có quỳ xuống đất ôm lấy chân của Mặc Diệp, hắn ta cũng nhất định sẽ chặn đường Vương gia, câu giờ cho Vương phi.
“Vâng, thưa Vương phi.”
Như Yên mỉm cười và đi ra ngoài.
Khi nàng ấy vừa đi ra, Ngụy bá đã đưa Độc Nhãn Long đến.
Ngày thường nhìn thấy Độc Nhãn Long dữ tợn vô cùng, nhưng hôm nay lại héo úa.
Vừa bước vào cửa, hắn ta đã kinh hoàng khiếp sợ quỳ trên mặt đất, liên tục nói: “Cô nãi nãi! Không phải là ta đến muộn, ta ngày hôm qua vào giờ tuất ta đã đợi ở cửa sau rồi! Nhưng mãi vẫn không thấy cô nãi nãi xuất hiện.
Ta sợ cô nãi nãi tới, nói rằng ta đến muộn nên cũng không dám rời đi.”
Độc Nhãn Long ấm ức vô cùng: “Ta chờ một ngày một đêm, không rời một bước! Xin cô nãi nãi minh giám!”
Có trời mới biết hắn ta đã phải chịu đựng bao nhiêu “uất ức” khi đợi suốt từ đêm qua cho đến giờ!
Vân Quán Ninh thấy hắn đã rất phờ phạc rồi.
Xem ra có vẻ thật sự là đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sổ, không khỏi cảm thấy thích thú: “Ngươi đã trải qua những gì?”
Nàng không nhắc đến nguyên do gốc rễ thì vẫn còn ổn.
Vân Quán Ninh vừa mới cất tiếng hỏi, Độc Nhãn Long đã uất ức òa lên khóc: “Cô nãi nãi, cô nãi nãi phải làm chủ cho ta!”
Cổ họng gào thét lên…
Âm thanh vô cùng to lớn, màng nhĩ của Vân Quán Ninh cũng đau nhức, nàng vội vàng nhăn lại mặt, che lỗ tai lại: “Ngươi nói chuyện đàng hoàng cho ta! Đừng có kêu khóc om sòm nữa!”.
Độc Nhãn Long đành phải kiềm lại tiếng kêu gào.
Hắn ta uất ức méo miệng: “Cô nãi nãi, tối hôm qua ta đã bị người khác ức hiếp!”
“Hả?”
Vân Quán Ninh tò mò: “Ai ức hiếp người?”
Độc Nhãn Long càng tủi thân khóc lóc: “Ta cũng không biết nữa!”
“Dù sao thì đêm qua ta đợi cô nãi nãi ở cửa sau, đợi mãi nên ngủ quên mất.
Một người phụ nữ say rượu đi qua, liền xé rách y phục của ta và đè ta xuống
đất…”
“Cô nãi nãi, ta suýt chút nữa là không còn tấm thân trong trắng nữa rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ nam tử hán mà khóc lóc của hắn ta, Vân Quán Ninh: “… Đây không phải là một chuyện tốt sao?”
“Không phải là người được lợi sao? Ngươi khóc cái gì?”
Nàng không tin rằng một tên cường đạo như Độc Nhãn Long chưa từng đi đến Thanh Lâu hay là kỹ viện.
“Cô nãi nãi, ta rất trong sáng đấy!”
Độc Nhãn Long vội vàng lau đi nước mắt, vỗ vỗ ngực chứng minh mình trong sạch: “Chủ yếu là nữ nhân tối hôm qua ít nhất thì cũng đã năm mươi tuổi rồi, ta, ta sợ…”
Vân Quán Ninh không thể nhịn được nữa, lén phát ra tiếng cười.
Tiếng cười trên nỗi đau của người khác.
Nhìn thấy nàng bật cười, Độc Nhãn Long càng khóc tức tưởi hơn.
“Vậy thì bà ta có sàm sỡ được người không?”
“Không có! Ta đã đánh ngất bà ta và ném vào con hẻm đối diện.”
Độc Nhãn Long yếu ớt nói.
Vân Quán Ninh cười đến mức hàm cũng mỏi theo: “Vậy không phải là được rồi sao? Ngươi còn uất ức cái gì nữa?”
“Ta chỉ là không nuốt được cơn tức giận này!”
Độc Nhãn Long õng ẹo nắm lấy tay áo..