Vân Quán Ninh chỉ một ngón tay, “hùng hổ” trừng mắt nhìn hắn.
Thấy nàng tức giận, trong lòng nghĩ rằng nàng đang bị bệnh… Mặc Diệp liền hạ thấp sự cao ngạo của mình xuống: “Ninh Nhi, chẳng qua bổn vương chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nàng đừng tức giận.”
“Có thể của nàng đang không khỏe, không thể tức giận được đâu.”
Nếu hắn tiếp tục phát tiết, Vân Quán Ninh vẫn sẽ chiến đấu với hắn đến cùng.
Nàng là con người chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng!
Nhìn thấy Mặc Diệp cúi đầu, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác xót xa khó tả.
Vừa mới mở miệng, giọng của Vân Quán Ninh đã có vài phần uất ức: “Rõ ràng là chàng biết ta đang bị bệnh, chàng còn muốn đến chọc giận ta! Mặc Diệp, rốt cuộc là chàng có ý định gì?”
Nghe âm thanh, dường như sắp khóc rồi.
“Ninh Nhi, nàng đừng tức giận! Đều là bổn vương không tốt.”
Mặc Diệp hoảng loạn, thậm chí không còn quan tâm đến việc tra hỏi nam nhân hay gì đó nữa: “Bổn vương sợ rằng nàng sẽ xảy ra chuyện.”
Hắn ôm nàng vào lòng, không quan tâm đến Như Yên vẫn còn ở đó, nói ra những lời trong lòng: “Thường ngày thấy nàng luôn khỏe mạnh.
Lần này đột nhiên lại đổ bệnh… Nàng có biết là bổn vương sợ hãi đến mức nào không?”
Nhưng hắn càng nói, nước mắt của Vân Quán Ninh lại càng tuôn trào.
Mặc Diệp hoảng loạn lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc, đều là do bổn vương không tốt! Bổn vương đáng bị đánh! Nếu nàng tức giận có thể đánh hay mắng bổn vương đều được, đừng có khóc mà có được không?”
Nhớ lại đêm đó, nàng không chút sinh khí nằm tại chân núi Vân Vụ, Mặc Diệp vô cùng sợ hãi.
Bây giờ lại nhìn thấy nàng rơi lệ, trái tim hắn càng như bị đao chém.
Hắn không biết từ lúc nào, người phụ nữ này đã chiếm trọn trái tim hắn.
Đây từng là người phụ nữ mà hắn hận nhất.
Giờ đây, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn…
“Chàng chỉ biết chọc cho ta khóc! Còn vờ vĩnh dỗ dành ta! Mặc Diệp, nếu chàng không tin ta thì cứ đưa cho ta một tờ hưu thư.
Chúng ta dứt khoát buông tay đừng dính líu gì đến nhau nữa, cắt đứt hoàn toàn sẽ tốt hơn!”
Vân Quán Ninh không biết tại sao mình lại uất ức đến như vậy.
Nàng vừa khóc vừa nói: “Chàng hận ta, lại tới khiêu khích ta, là loại nam nhân gì chứ?”
“Đúng, đúng, đúng, bản vương không phải là nam nhân… không phải, bản vương này là nam nhân của nàng!”
Mặc Diệp bị nàng đánh lạc hướng, mỉm cười vừa dỗ dành vừa chọc cười nàng.
Vị tiểu tổ tông này còn chưa dỗ dành xong, Như Mặc đã khẩn trương xông vào.
Vẻ mặt hắn ta vừa nghiêm trọng vừa căng thẳng, như đang đối mặt với kẻ thù: “Chủ tử, chủ tử, có chuyện không ổn rồi! Hoàng thượng vô cùng tức giận, suýt chút nữa là phá bỏ Vương phủ của chúng ta luôn rồi!”
Vừa nghe nói như vậy, Vân Quán Ninh cũng không quan tâm đến việc khóc lóc và mắng Mặc Diệp nữa.
Nàng ngẩng đầu khỏi lòng chàng, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không phải phụ hoàng đang dùng bữa với Viên Bảo sao? Đang yên đang lành sao lại tức giận?”
Chẳng lẽ là Viên Bảo đã chọc giận Mặc Tông Nhiên rồi?
Mặc Diệp cau mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chủ tử, chuyện này… thuộc hạ cũng không rõ, người mau đi xem thử đi ạ!”..