Mặc Tông Nhiên rõ ràng không muốn nói chuyện với đôi vợ chồng nhà này.
Thay vì nói chuyện với họ, chi bằng nên trân trọng cơ hội hiếm có này để làm thân với Viên Bảo Bảo.
Ông ấy hừ một tiếng: “Hỏi vương gia nhà con đi.”
Sau đó, ông ấy kiêu ngạo quay mặt lại.
Sau đó, ông ấy cười âu yếm nhìn Viên Bảo: “Bảo bối, hoàng tổ phụ đưa con đi chơi! Con còn chưa đi qua chợ đêm đúng không? Con muốn hoàng tổ phụ mua gì cho con!”
Vân Quán Ninh: “…”
Viên Bảo nghe nói đi chợ đêm, lập tức hoan hô: “Hoàng tổ phụ vạn tuế!”
Lúc này, Mặc Tông Nhiên âu yếm nhìn đứa nhỏ, chỉ là một tổ phụ bình thường, hiện từ và yêu thương tổn nhi của mình.
Không có khí chất của đế vương cao cao tại thượng, không dính khói lửa trần gian.
Nhìn thấy Mặc Tông Nhiên muốn đưa Viên Bảo đi chợ đêm, Mặc Diệp cũng như gặp đại dich.
“Phụ hoàng! Đã muộn rồi, nếu như người có xảy ra chuyện gì.”
“Trẫm thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Là con đang lo lắng cho con trai của con xảy ra chuyện gì sao?”
Mặc Tông Nhiên hừ lạnh: “Yên tâm đi, trẫm đưa nó đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Các con không được phép đi theo!”
Nhìn thấy Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đều đứng dậy có vẻ muốn đi ra ngoài cùng với họ, Mặc Tông Nhiên chán ghét nhìn họ: “Trẫm không muốn đi cùng các người, phiền phức!”
Mặc Diệp: “…”
Vân Quán Ninh: “… Ồ”
Viên Bảo yêu cầu Như Ngọc lấy cho nó một chiếc mặt nạ và đeo vào.
Thấy vậy, Mặc Tông Nhiên trầm ngâm: “Cái này khá đẹp!”
Vân Quán Ninh lập tức lấy từ trong không gian ra một chiếc mặt nạ lớn hơn, hoa văn giống hệt mặt nạ của Viện Bảo.
“Trẫm thích cái này!”
Mặc Tông Nhiên vui vẻ đeo nó vào.
Nhưng khi nhìn vào ống tay áo của Vân Quán Ninh, ánh mắt ông ấy hơi lóe lên.
Tay áo của nha đầu này chẳng lẽ là túi bách bảo sao?
Mặt nạ này nàng cũng đem theo sao?
Nhưng nhìn thấy Viên Bảo Vô cùng vui vẻ, Mặc Tông Nhiên cũng không nghĩ nhiều nữa, ôm đứa nhỏ đi ra ngoài.
Nhìn bề ngoài, đó chỉ là Mặc Tông Nhiên và Viện Bảo đi chơi chợ đêm, đằng sau là đám tùy tùng Như Ngọc.
Nhưng trên thực tế, bọn họ vừa bước chân ra khỏi cửa…
Mặc Diệp dặn dò Như Mặc đem theo ám vệ và theo sát từng bước.
Còn có ám vệ của Mặc Tông Nhiên cũng đang ẩn náu bên cạnh.
Nực cười!
Người đi ra ngoài dạo phố lại là hoàng thượng và hoàng trưởng tôn!
Hai gia tôn này là những người tôn quý nhất ở Nam Quận!
Bề ngoài trông rất nhàn nhã, nhưng sau lưng lại có mấy chục ám vệ không dám chớp mắt, chỉ một chút động tĩnh thôi cũng giống như chim sợ cành cong…
Nơi phồn hoa cũng là trên phố, người đi đường chỉ có thể nhìn thấy một lớn một nhỏ đeo mặt nạ, không biết thân phận của hai người này cao quý đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong đại sảnh, chỉ còn lại Vân Quán Ninh và Mặc Diệp.
Mặc Diệp xúc động: “Phụ hoàng hôm nay xuất cung, cấm túc mẫu phi trong Vĩnh Thọ Cung.”
“Lúc này vẫn còn không muốn hồi cung, chắc hẳn là sợ hồi cũng phải đối mặt với mẫu phi đúng không?”
Đức phi phát điên, Vĩnh Thọ Cung sắp bị phá bỏ!
“Chàng và Hàn Vương đã làm gì?”
Vân Quán Ninh không hề bị hắn làm cho phân tâm, liếc mắt nhìn hắn: “Mặc Diệp, chàng có biết nếu đêm nay ta không cứu chàng, kết cục của chàng sẽ giống như Hàn Vương không?”
“Bốn vương không thích ăn, không thành vấn đề.”
Mặc Diệp mỉm cười.
“Phụ hoàng chưa chắc đã phạt chàng không cho phép ăn”
Vân Quán Ninh cười lạnh.
Sau đó Mặc Diệp lắc đầu thở dài, mặt dày vô liêm sỉ ôm lấy vai nàng: “Bổn vương biết Ninh nhi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Dù sao bổn vương cũng là phu quân của nàng.”
“Cho dù lòng dạ của Ninh nhi cứng như đá, nhưng trước mặt bổn vương vẫn là một viên đá mềm”
Hắn cười nói: “Vậy nên bốn vương không việc gì phải lo lắng.”
Vân Quán Ninh cau mày nhìn tay hắn..