Thật giống như tối hôm qua dưới chân núi Vân Vụ, trước khi nàng hôn mê, mơ hồ nhìn thấy một tầm mắt.
Chính là tối nay, ánh mắt này càng hiện lên rõ ràng trước mặt nàng.
Vân Quán Ninh theo quán tính lùi về sau mấy bước: “Ngươi, ngươi.”
Nàng không biết nên nói cái gì, rồi lại cảm thấy trong bụng có hàng ngàn ý nghĩ muốn nói với Tống Tử Ngư.
Ánh mắt hắn ta nhìn nàng, thật sự rất không bình thường!
Ngoại trừ việc nó không giống ánh mắt của một thế ngoại cao nhân nên có ra thì…
Chung quy Vân Quán Ninh vẫn cảm thấy, ánh mắt này thật sự rất quen thuộc!
Cử như thể nàng của ngày hôm nay, ngay tại chỗ này nhìn thấy ánh mắt của ngày hôm qua.
Thâm tình chỉ là vẻ ngoài, bên trong đó là sự tang thương trải qua cả một vạn năm.
Vân Quán Ninh cố gắng muốn nhớ lại, ở nơi nào đó đã nhìn thấy ánh mắt như vậy.
Nhưng càng dùng sức suy nghĩ, đầu óc càng đau giống như muốn nổ tung.
Nàng không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng, đau khổ ôm lấy đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Tống Tử Ngư: Đau, đau quá…”
Nếu đổi là khi bình thường, tất nhiên Tổng Tử Ngư sẽ quan tâm hỏi thăm.
Nhưng giờ phút này nhìn Vân Quán Ninh đau đầu như muốn nứt ra, ngồi xổm trên mặt đất, hắn ta lại không hề động đậy, dáng người thon dài chiếu rọi trên mặt đất, bị ánh sáng phía sau kéo cho dài hơn.
Hắn ta lẳng lặng nhìn Vân Quán Ninh, không nói một lời.
Hai tay buông thõng ở bên người, lại lặng yên siết chặt, bán đứng sự khẩn trương trong lòng của hắn ta lúc này.
Trong con người sáng ngời, thậm chí mơ hồ mang theo chút chờ mong…
Vì sao hắn ta lại chờ mong?
Thuốc này rốt cuộc lấy được từ nơi nào?
Tổng Tử Ngư có bí mật gì giấu giếm nàng?
Sau khi đầu đau muốn nứt ra, Vân Quán Ninh hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Một giây trước khi nàng ngã xuống, Tống Tử Ngư đúng lúc tiến lên kéo nàng vào trong lồng ngực, trong mắt là sự thất vọng rõ ràng.
“Hừm.”
Hắn ta thở dài một tiếng, nhỏ đến mức không thể nào nghe thấy.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh hôn mê bất tỉnh, hắn ta thì thào tự nói với mình: “Ninh Ninh, khi nào nàng mới nhớ ra ta?”
Bỗng nhiên, Tống Tử Ngư chợt rùng mình.
Hắn ta ôm Vân Quán Ninh, cơ thể nhẹ như yến bay qua bức tường cao.
Giây tiếp theo, Mặc Diệp dẫn theo Như Ngọc, vẻ mặt âm u xuất hiện bên ngoài công vương phủ.
Dưới bóng đêm, thoắt ẩn thoắt hiện, Tống Tử Ngư mang theo Vân Quán Ninh trở về Thanh Ảnh Viện.
Nhẹ nhàng đặt hàng xuống giường, Tống Tử Ngư ôn nhu kéo chăn đắp lên trên người nàng.
Sau khi do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve một chút trên trán nàng.
Ngực đau một trận kịch liệt.
Không biết là đau đớn từ vết thương đáng sợ kia, hay là đau ở trong lòng.
“Ninh Ninh, yên tâm, có ta ở đây.
Ta nhất định sẽ không để nàng xảy ra chuyện!”
Nhận ra ngoài cửa có người đang đến gần, thân thể hắn ta chợt lóe, biến mất ngoài cửa sổ đang mở ra.
Như Yên bưng chén thuốc đẩy cửa bước vào.
Nàng ấy cũng là ám vệ, cùng Như Mặc Như Ngọc trải qua huấn luyện giống nhau.
Vừa vào cửa đã nhận ra một luồng hơi thở xa lạ như có như không, vẻ mặt nàng lập tức biến đổi, nhanh chóng đi đến bên giường.
Vân Quán Ninh hôn mê bất tỉnh.
Cửa sổ mở một nửa, vẫn còn đang nhẹ nhàng lay động.
Như Yên bỏ chén thuốc xuống, đi đến cạnh cửa sổ xem xét, bên ngoài không có một bóng người… Hoặc là cảm giác của nàng sai rồi, hoặc là người nọ có võ công hơn người, nàng không phải là đối thủ!
Là ai…
Như Yên không đuổi theo.
Lúc này Vương phi đang hôn mê bất tỉnh, lỡ như trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ khác, Vương phi mà gặp chuyện không may, Vương gia sẽ để cho nàng phải chôn cùng!.