Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Nói xong còn kèm theo tiếng khóc nức nở.

Dáng vẻ đó, nhìn thế nào cũng thấy uất ức.

“Vương phi thật sự không có chuyện gì!”
“Bổn vương không tin.”
Mặc Diệp nghiến răng: “Khi bổn vương ra khỏi cửa Ninh Nhi vẫn còn rất khỏe mạnh, còn không gặp qua bất kỳ kẻ nào, sao có thể bị kích thích? Nhất định là do y thuật của người không cao, chẩn bệnh không đúng!”
“Ngươi quả là lang băm!”
Quả nhiên!
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của bạo quân là người ngang tàng nhất!
Mặc Tông Nhiên luôn mắng ông ta là lang băm.

Không chỉ vậy, Minh Vương há miệng mở miệng cũng mắng ông ta là lang băm!
Dương lang băm:”…Vị thần làm việc ở Thái Y Viện đã vài chục năm, chút vấn đề nho nhỏ này chắc chắn sẽ không chẩn đoán sai lầm.”
“Vậy ngươi nói xem vì sao Ninh Nhi mãi không tỉnh dậy?”
Mặc Diệp truy hỏi.

Dương thái y vẫn ngồi dưới đất không đứng dậy: “Vương gia, bằng vào sự chẩn đoán của vi thần, Vương phi hôn mê còn chưa tới thời gian một chén trà đầu.”
Sao có thể nói là mãi không tỉnh dậy hả?

“Ta mặc kệ, người phải lập tức.”
Mặc Diệp nghiêm mặt, còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Dương thái y vươn tay, dùng sức nhấn huyệt nhân trung của Vân Quán Ninh.

“Ngươi làm cái gì?”
Vẻ mặt Mặc Diệp căng thẳng, theo bản năng muốn hất cánh tay của Dương thái y ra.

Ai ngờ còn chưa kịp ra tay, chợt nghe trên giường truyền đến tiếng rên nhẹ.

Vân Quán Ninh đang hôn mê bất tỉnh, chậm rãi mở mắt.

Dương thái y thu tay lại: “Ý tứ vừa rồi của Vương gia chẳng phải là bảo vị thần làm Vương phi lập tức tỉnh lại sao?”
Này còn không phải tỉnh rồi à?
“Lang băm! Ngươi làm Ninh Nhi đau có biết không hả?”
Nhìn thấy nhân trung Vân Quán Ninh bị nhấn đến nỗi để lại một vệt hồng, Mặc Diệp đau lòng, giận dữ quát Như Ngọc: “Lôi tên lang băm này xuống, chặt ngón tay!”
Dương lang băm: “…”
Minh Vương thật con mẹ nó không phải người!
“Mặc Diệp.”
Vân Quán Ninh có hơi mơ hồ, nhưng nghe thấy lời này, lại nhìn vẻ mặt uất ức của Dương thái
y…
Nàng lập tức ngăn cản: “Ngươi đang làm cái gì vậy? Động một tí là muốn chém đầu chặt tay, không lẽ ngươi có sở thích thu thập tay chân gãy của người khác hả?”

“Ninh Nhi, bổn vương chỉ là lo lắng cho nàng…”
Mặc cẩu nỗ lực vì bản thân mà giải thích.

“Không cần nói nữa.”
Vân Quán Ninh không muốn nghe, chỉ quay qua nói với Dương thái y: “Dương thái y, ông vất vả rồi.”
“Như Ngọc, tiễn Dương thái y về.”
“Vâng, Vương phi”
Như Ngọc nhanh nhẹn kéo vạt áo của Dương thái y, giúp ông ta từ trên nền đứng lên.

Đi tới cửa Dương thái y sốt ruột đưa tay: “Hòm thuốc của ta, hòm thuốc của ta!”
Như Yên lập tức mang cái hòm thuốc qua.

Thấy vẻ mặt của Vân Quán Ninh không được tốt lắm, Mặc Diệp khẽ hằng giọng, do dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh nàng: “Ninh Nhi, Dương thái y nói nàng bị kích thích nên mới hôn mê.”
“Nàng đã chịu kích thích gì vậy? Sau khi bổn vương rời đi rồi, nàng còn gặp người khác sao?”
Bị kích thích?
Vân Quán Ninh từ từ nhớ lại, nàng gặp Tổng Tử Ngư ở ngoài cổng Vương phủ…
Hắn ta rất quái lạ, khác hẳn ngày thường, làm cho nàng nảy sinh ra nghi hoặc.

“Ta có thể gặp ai? Như Yên có tính không? Bà Trường có tính không?”
Vân Quán Ninh cười lạnh: “Các nàng có thể làm cho ta bị kích thích cái gì? Trái lại Vương gia quả thật uy phong rất lớn nha, động một cái là muốn chặt tay chặt chân, thật sự làm cho người ta sợ hãi!”
Mặc Diệp cười giả là: “Ninh Nhi, bổn vương chỉ là lo lắng cho nàng”
“Lo lắng của Vương gia, ta đây nhận không nổi.”
Vân Quán Ninh không thèm nhìn hắn.

Nàng cử động, muốn ngồi xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận