Như Ngọc cũng không sợ chết mà xen vào: “Vương Phi, chủ nhân muốn được là người sở hữu người, đã vô phương cứu chữa…”
“Có phải bản vương đã quá nương tay với người rồi không?”
Mặc Diệp hung hăng đạp thêm một cước, Như Ngọc kịp thời né tránh trốn phía sau Vân Quán Ninh: “Vương Phi người xem, chủ nhân là bị thuộc hạ nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận.”
Vân Quán Ninh im lặng liếc mắt nhìn hắn ta.
Cái tên tiểu tử hỗn láo này, lúc này lại nói sướng mồm như thế.
Chỉ e là lát nữa thôi, Mặc Diệp sẽ cắt đầu của hắn ta xuống làm cầu đá lắm.
“Ngươi im miệng”
Vân Quán Ninh lại càng thêm đau đầu.
Thấy nàng xoa xoa huyệt thái dương đã biết ngay nàng không được thoải mái, Mặc Diệp vội vàng dìu lấy nàng: “Ninh nhi, đều là lỗi của bản vương.”
“Nàng đừng tức giận, bản vương đưa nàng về nghỉ ngơi.”
“Chàng sai ở chỗ nào?”
Vân Quán Ninh vẫn không buông tha.
Mặc Diệp đăm chiêu suy nghĩ một lúc mới đáp: “Bản vương phải nên trói Chu Oanh Oanh lại, không để tẩu ta chạy tới cáo trạng với nàng.
Nàng không biết chuyện này thì sẽ không bị đau đầu.”
Hắn cần phải đóng chặt cửa, không để tin tức truyền tới tai của Vân Quán Ninh mới đúng.
Vân Quán Ninh: “…”
Suy cho cùng, hắn vẫn không cảm thấy có lỗi.
Thôi bỏ đi, người nhà họ Mặc trời sinh tính nết đã như vậy, Mặc Diệp mang trong người dòng máu hung bạo mà.
Hai mươi năm nay, tính cách của hắn đã vươn rễ cắm sâu rồi, không thể nào sửa được.
Cho dù có bảo hắn sửa, chỉ được một lúc sẽ lại đâu vào đấy.
Còn Viên Bảo, vẫn nên để ngoại tổ phụ và cữu cữu nuôi dạy thì tốt hơn.
Nếu như Mặc Diệp tự mình dạy dỗ, chỉ sợ thằng bé về sau mở miệng đều là “chém đầu” hay “chặt tay” nữa thì khổ… Thượng bất chính, hạ tắc loạn mà!
Mặc gia này, chỉ e là bắt đầu từ thời tổ tiên của nhà họ Mặc đã không đứng đắn như thế rồi.
Sau đó đời này nối tiếp đời kia, càng lúc càng không đứng đắn.
Vân Quán Ninh vô cùng bất lực: “Trước tiên đưa ta trở về đã.”.
Mặc Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Được, bản vương đưa nàng về.”
“Không, ta muốn Như Ngọc đưa.”
Vân Quán Ninh đưa tay chỉ thẳng vào Như Ngọc mà nói.
Mặc Diệp không hiểu: “Tại sao lại là Như Ngọc?”
Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Vân Quán Ninh rất khó coi lại vội vàng thức thời mà ngậm miệng lại: “Được rồi, vậy hãy để Như Ngọc đưa nàng trở về.”
“Bản vương ở đây thu dọn tàn cuộc.”
Vân Quán Ninh liếc nhìn Mặc Hàn Vũ đang ngất xỉu ở đó, không thèm nhìn Mặc Diệp lấy một cái đã bảo Như Yên dìu nàng ra ngoài.
Mặc Diệp cau mày, trong lòng rất khổ sở.
Trong mắt của Ninh nhi, hắn làm như nào cũng đều sai.
Rời khỏi Hàn Vương phủ, Như Ngọc xách theo đèn lồng đi ở bên phải của Vân Quán Ninh hỏi: “Vương Phi, biểu hiện đêm nay của thuộc hạ người có hài lòng không?”
“Cũng được, có thưởng.”
Vân Quản Ninh liếc nhìn vết thương trên đầu của hắn ta.
“Không không không, ý của thuộc hạ không phải là như thế.”
Như Ngọc hiếm khi lại không muốn bạc, nói: “Thuộc hạ chỉ là muốn được nói thay chủ nhân của mình hai câu thôi.”
Chấp nhận không lấy bạc đổi lại được nói chuyện với chủ nhân của mình.
Có thể thấy được bình thường Như Ngọc này tuy có hơi vô liêm sỉ một chút, nhưng lại rất trung thành với Mặc Diệp, không toan tính thiệt hơn.
“Ngươi nói đi.”
Vân Quán Ninh cho hắn ta cơ hội nói chuyện.
Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Có điều này Vương Phi không biết, đêm nay vốn dĩ chủ nhân ấm ức trong lòng.
Hoàng thượng có dặn dò thuộc hạ mời chủ nhân tới nói chuyện.”
“Kỳ thực là bởi vì tiểu công tử ở trước mặt hoàng thượng đã tố cáo chủ nhân một tràng…”.